Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 446: Tự Ngược






“Ngươi đừng quan tâm, câm miệng lại cho ta là được.” Nam Cung Nguyệt tức giận quát một tiếng sau đó nhìn chằm chằm đầu gối mảnh mai trắng nõn, lạnh lùng nhắm mắt lại, nghiến chặt răng nắm lấy lưỡi dao hung hăng đâm vào đầu gối.
“A...” Đàm Nhi nhìn thấy máu tươi phun ra tung tóe nên kêu lên một tiếng.
“Nhỏ giọng một chút, đừng để lộ ra, ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì?” Nam Cung Nguyệt lạnh giọng quát một tiếng sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục đâm vài nhát dao xuống đầu gối.
Mỗi dao đâm xuống đều có máu tươi chảy ra, Đàm Nhi thấy vậy thì sợ hãi vội vã lấy khăn cho nàng ta lau đi.

Sau khi đâm ra vài miệng vết thương, lúc này Nam Cung Nguyệt mới dừng tay.

Nàng ta đưa dao cho Đàm Nhi, khó chịu tựa vào đầu giường.
Lúc này nàng ta cảm thấy đầu gối vô cùng đau.
Đầu gối đau thấu ruột gan, nàng ta đau đến mức mặt mày nhăn nhó, trên trán xuất hiện từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng ta vẫn cắn chặt răng, kiên cường chịu đựng.
“Phu nhân, sao người ngốc như vậy...” Đàm Nhi nhìn phu nhân đau đớn như vậy, khuôn mặt nàng ta cũng chan chứa nước mắt.
Nam Cung Nguyệt cầm lấy khăn vải trong tay Đàm Nhi tùy tiện lau vài cái trên đầu gối của mình, sau đó nhìn về phía Đàm Nhi lạnh lùng nói: “Vương gia đâu, ngài ấy ở đâu rồi? Có đến chỗ tỷ tỷ không?”
“Phu nhân yên tâm, Vương gia đang ở bên ngoài canh chừng người, ngài ấy không đi.” Đàm Nhi nói.
“Vậy thì tốt, ngươi giúp ta gọi ngài ấy vào đây.” Nam Cung Nguyệt yếu ớt nói.
Có điều ánh mắt nàng ta vẫn luôn lạnh lẽo âm trầm.
“Được, Thải Điệp, đi mời Vương gia vào.” Đàm Nhi phân phó nha hoàn tên Thải Điệp đứng trông giữ bên ngoài.
“Vâng, Đàm Nhi tỷ.” Thải Điệp đáp.
Đàm Nhi vừa vứt mấy chiếc khăn dính máu đi vừa nói: “Phu nhân đừng lo lắng, Vương gia sủng ái phu nhân như vậy sao có thể rời đi chứ? Vừa nãy Vương gia rất lo lắng cho người, cho dù thủ đoạn của Vương phi có cao minh đến đâu, người mà Vương gia yêu vẫn là người.”

Nam Cung Nguyệt đau buồn nở nụ cười.
Đàm Nhi là một tiểu nha đầu làm sao biết được Sở Diệp Hàn có yêu nàng ta hay không.

Hắn yêu nàng ta hay không nàng ta là người cảm nhận được rõ nhất.
“Phu nhân, Vương gia và Hồ đại phu đến rồi.” Lúc này giọng của Thải Điệp vọng vào từ bên ngoài.

Nam Cung Nguyệt vội vàng sửa sang quần áo của mình một chút, nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt nhu tình nhìn chằm chằm hướng cửa phòng.
Một bàn tay thon dài vén rèm lên, ngay sau đó là Sở Diệp Hàn mặc bộ y phục bào nguyệt nha màu trắng, đầu đội ngọc quan đạp lên tường vân bước vào, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt mang theo sự cao quý không nói nên lời.

Có điều ánh mắt hắn nhìn nàng ta hết sức xa cách, khác một trời một vực so với sự sủng ái trước kia
“Vương gia, ngài đến rồi.” Nhìn thấy Sở Diệp Hàn tiến vào, Nam Cung Nguyệt cố gượng muốn ngồi dậy hành lễ với hắn.

Nếu như là bình thường, Sở Diệp Hàn đã tiến lên tự tay đỡ nàng ta rồi.

Nhưng hôm nay hắn chỉ lạnh lùng đứng ở đó, không hề động đậy.
“Phu nhân, người cẩn thận một chút.” Đàm Nhi đứng bên cạnh thấy vậy lập tức đi tới đỡ Nam Cung Nguyệt.
“Hồ đại phu, khám cho Trắc phi một chút.” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
“Vâng, Vương gia.” Hồ đại phu nói xong liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt nghe được câu “Trắc phi” kia trong lòng liền có chút căng thẳng.
Trước kia hắn đều gọi nàng ta là phu nhân, lúc đó nàng ta nghe được câu phu nhân đó dường như có cảm giác nàng ta đã biến thành chính thê của hắn.
Không ngờ rằng, ngày hôm nay hắn lại gọi nàng ta là Trắc phi.
Lập tức định rõ địa vị của nàng ta chỉ là một thiếp thất mà thôi.
Sau khi Hồ đại phu lấy ra một tấm khăn lụa che lên cánh tay của Nam Cung Nguyệt, sau đó bắt đầu bắt mạch cho nàng ta.