Nàng ta nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn: “Diệp Hàn, bọn ta cũng là bị người ta lừa, tại sao ta lại phải xin lỗi nàng ta cơ chứ? Lẽ nào đệ quên rồi, nàng chính là kẻ thù của nhà chúng ta, đệ bênh vực nàng ta như vậy, có xứng đáng với phụ hoàng và mẫu hậu đã mất của chúng ta không?”
Nghe thấy lời nói của Trưởng công chúa, thân thể Sở Diệp Hàn liền chấn động.
Đúng vậy, suýt nữa thì hắn đã quên mất, Vân Nhược Linh là kẻ thù của hắn.
Nghĩ đến điều này, trái tim của hắn liền có cảm giác đau đớn như bị ai đó bóp chặt lấy.
“Tóm lại là chúng ta đã bị Thúy nhi che mắt, chuyện này là lỗi của một mình Thúy nhi, không liên quan đến ta và Nguyệt nhi.
Đệ ngàn vạn lần đừng vì con gái kẻ thù của chúng ta mà làm hại đến Nguyệt nhi.
Đệ đừng quên, Nguyệt nhi chính là ân nhân cứu mạng của đệ, nếu không có nàng thì đệ cũng không có ngày hôm nay!” Trưởng công chúa lạnh lùng nói xong, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Nghe thấy lời này, Sở Diệp Hàn liếc nhìn Nam Cung Nguyệt một cái, nghĩ đến đêm tuyết rơi hôm đó, khi hắn say rượu, trái tim liền run lên dữ dội.
Nam Cung Nguyệt vội vàng nói: “Vương gia, chàng đừng nghe lời trưởng công chúa nói, nàng ấy chỉ là nói trong lúc tức giận thôi.
Hôm nay tỷ tỷ đã bị sợ hãi , chàng hãy cẩn thận an ủi tỷ ấy nhé.
Còn về việc ta đã cứu chàng, từ trước đến giờ ta chưa từng nhắc đến.
Đó là ý của trưởng tỷ, không phải ý của ta, chàng đừng để trong lòng.”
Ngụ ý là từ trước đến nay nàng ta chưa từng dùng ơn cứu mạng để cưỡng ép Sở Diệp Hàn.
Nàng ta chỉ thật lòng yêu hắn.
Sở Diệp Hàn nhìn Nam Cung Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện của Thúy nhi, nàng thật sự không biết sao?”
Nói xong, hắn lại liếc nhìn Vân Nhược Linh một cái, xoay người đi vào Tinh Thần các, căn bản là không để ý đến Nam Cung Nguyệt.
Lúc này, trong lòng hắn lạnh lẽo tận thấu xương.
Hắn không dám tưởng tượng, nữ hài vẫn luôn ôn nhu lương thiện, cẩn thận dè dặt trong lòng hắn là lại loại người đó.
Hắn không thể tiếp nhận được sự thật này.
Hắn không dám đối mặt với nàng ta.
Biểu tình trên mặt Sở Diệp Hàn vô cùng máu lạnh, vô tình, hắn vừa rời đi thì trong lòng Nam Cung Nguyệt đã lập tức trở nên hoảng loạn.
Chết rồi, Sở Diệp Hàn đã nghi ngờ, không tin tưởng nàng ta nữa rồi.
Cho dù người khác không trừng phạt nàng ta, nhưng nhìn bộ dạng này Sở Diệp Hàn, rõ ràng là đang trừng phạt nàng ta.
Nàng ta vội vàng bước lên, vẻ mặt căng thẳng nói: “Vương gia, ta thật sự không biết, có phải chàng đã hiểu lầm ta không? Ta không hại tỷ tỷ, ta hoàn toàn không biết việc này, ta vô tội mà.”
Nói xong, nàng ta đang muốn bước lên thềm của Tinh Thần Các để đi vào trong.
“Đứng lại! Không được vào đây!” Sở Diệp Hàn không chấp nhận được sự thật này, lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Nguyệt.
Mạch Liên và Mạch Lan ngay lập tức tiến lên phía trước, ngăn Nam Cung Nguyệt lại không cho nàng ta đi vào.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt trắng bệch, từ trước đến nay Sở Diệp Hàn chưa bao giờ đối xử với nàng ta như vậy.
Lần này, hắn giống như thật sự, giống như thật sự không để ý để nàng ta nữa.
Nàng ta lo lắng đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Diệp Hàn, nức nở nói: “Vương gia, ta thật sự không hãm hại tỷ tỷ, cầu xin chàng hãy tin ta.
Là ta không dạy dỗ tốt Thúy nhi, ta cũng sai.
Xin chàng hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, tha thứ cho ta có được không?”
Nhưng mà, trả lời nàng ta chỉ là sự im lặng.
Sở Diệp Hàn căn bản không để ý đến Nam Cung Nguyệt, hắn bước từng bước nặng nề đi vào tẩm điện.
Hắn thật sự muốn uống mấy vò rượu để cho bản thân mình say, không cần phải đối diện với sự thật này nữa.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Sở Diệp Hàn vô cùng thất vọng về mình, trái tim liền run lên.
Nàng ta thật sự sợ hãi, nàng ta ý thức được rằng, Sở Diệp Hàn mà còn không tha thứ cho nàng ta thì nàng ta xong đời rồi.
Chắc chắn là hắn sẽ không yêu nàng ta nữa.
Nàng ta lạnh lùng nghiến răng, trái tim hẫng một nhịp, “bụp” một tiếng, đột nhiên quỳ xuống phiến đá lạnh lẽo.