Vừa dứt lời, nhất thời trong lòng mọi người đều sáng như gương.
Đều đã tới tận bây giờ mà mọi người còn không hiểu âm mưu bên trong thì toàn bộ đều là kẻ ngốc rồi.
Lúc này, đột nhiên Vương bà tử nói: “Buổi sáng ta nhìn thấy nữ nhân mặc xiêm y hồng nhạt kia, chẳng lẽ lại là Thúy Nhi chứ không phải là Vương phi?”
Mọi người lại nghĩ tới chuyện buổi sáng Vương bà tử nói Vương phi hấp huyết mèo hoang.
Lúc này, đột nhiên Tửu Nhi dẫn mấy tên thị vệ tiến vào: “Nương nương, chúng ta ở trong hậu viện của Vũ Nguyệt các phát hiện ra bộ xiêm y này.
Đây là bị người khác chôn xuống, lúc chúng ta điều tra thì nhìn thấy chỗ bùn đất kia khá tơi xốp nên liền đào chỗ bùn đất ấy lên, kết quả lại phát hiện ra bộ xiêm y rất giống với xiêm y của nương nương.”
Tửu Nhi nói xong, bọn thị vệ phía sau nàng ta liền đem bộ xiêm y tìm được bày ra.
Mọi người vừa nhìn thấy, bộ xiêm y này quả thực rất giống với bộ trên người Vân Nhược Nguyệt.
Tuy thoạt nhìn rất giống nhưng nhìn kỹ thì không giống nữa, hoa thêu trên mặt cùng với họa tiết không giống nhau, chỉ là màu sắc với kiểu dáng gần giống mà thôi.
Vương bà tử nhìn thấy bộ xiêm y này thì đột nhiên tiến lên cầm lấy rồi bắt đầu so lên người Thúy Nhi.
Chờ tới khi bà ta đưa xiêm y lên người Thúy Nhi, đột nhiên bà ta nhìn chằm chằm nàng ta, vẻ mặt kinh hãi nói: “Chính là nàng ta, buổi sáng ta đến cho con mèo hoang ăn thì chính là nàng ta, lúc ấy trong tay nàng ta cầm cây đinh ba.
Chờ tới khi ta nhìn thấy nàng ta thì con mèo hoang đã chết, ta bị lời đồn ảnh hưởng nên hiểu lầm nàng ta cắn mèo hoang, xem ra con mèo hoang này không phải bị nàng ta cắn chết mà là bị cây đinh ba đó cào chết.
Còn nữa, các ngươi xem trang sức trên đầu nàng ta cùng với kiểu tóc đều rất giống với Vương phi, chình là nàng ta giả dạng Vương phi, chúng ta đều bị nàng ta lừa rồi.”
Vương bà tử vừa nói xong, mọi người liền lập tức thanh tỉnh.
Bây giờ đã có thể hoàn toàn xác định, hung thủ chính là Thúy Nhi.
Về phần có liên quan tới Nam Cung Nguyệt hay không thì các nàng cũng không dám xen vào.
Như vậy thì Nam Cung Nguyệt cũng không dám bảo vệ Thúy Nhi nữa.
Đột nhiên nàng ta xoay người, nhìn chằm chằm vào Thúy Nhi, chỉ tay vào nàng ta rồi giận dữ thét lên: “Thúy Nhi, chuyện tới bây giờ rồi mà ngươi vẫn không chịu nhận tội? Tại sao ngươi phải làm chuyện này? Ngươi thật sự khiến ta phải thất vọng rồi.”
“Phu nhân…” Thúy Nhi vừa mở miệng thì cổ họng liền nóng rát đau đớn.
Nàng ta đau đớn khó chịu, nước mắt lập tức rớt xuống.
Ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nguyệt, nàng ta muốn nói rằng trong tay Nguyệt phu nhân còn có thân nhân của nàng ta làm con tin, Nam Cung Nguyệt không cần thiết phải hạ độc hủy đi giọng hát của nàng ta.
Cho dù giọng hát của nàng ta có hay tới mấy thì nàng ta cũng không dám khai Nam Cung Nguyệt ra.
Nàng ta tình nguyện hy sinh bản thân chứ không muốn hy sinh thân nhân.
Tưởng tượng tới thân nhân của chính mình đang ở trong tay của Nam Cung Nguyệt thì nàng ta cũng không dám kì kèo nữa.
Đột nhiên nàng ta xoay người, Hướng về Sở Diệp Hàn dập đầu mấy cái, nàng ta vừa dập đầu vừa dùng giọng nói khàn khàn nhận tội: “Vương gia, chuyện này là do một mình nô tỳ làm, không có liên quan tới Nguyệt phu nhân, Vân Vũ đại sư… cũng là do nô tỳ thu mua.
Nguyệt phu nhân tâm địa thiện lương, lúc ở chỗ người môi giới người khác đều ngại trên người nô tỳ… có khí giang hồ, sợ nô tỳ láu cá, gian dối, chạy trốn nên đều không muốn nô tỳ, chỉ có Nguyệt phu nhân không chê thu mua nô tỳ.
Là phu nhân đã cho nô tỳ vẫn luôn lang bạt giang hồ có một chỗ ở, có thể ăn no mặc ấm, sẽ không phải chịu lạnh, nô tỳ rất cảm kích người cho nên mới cam tâm tình nguyện… thay phu nhân làm việc này.”
Nói tới đây, Thúy Nhi chỉ cảm thấy cổ họng của mình bỏng rát tới mức không thể chịu được nữa, nàng ta rất muốn đập đầu chết để chấm dứt loại thống khổ này.
Nhưng vì thân nhân, cho dù nàng ta phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng không sợ.