“Kết quả là tên sơn tặc đó sợ chết, liền thuận theo bọn ta.
Hắn ta nói, hắn ta nhận được tiền của Thúy Nhi, nghe theo lệnh của Thúy Nhi muốn giết Tiểu Thuyên Tử diệt khẩu.
Hắn ta còn nói, vốn dĩ bọn họ muốn móc tim của Tiểu Thuyên Tử nhưng cuối cùng Thúy Nhi sợ hồn phách của Tiểu Thuyên Tử tìm về nàng ta báo thù nên không móc tim hắn nữa, nói chỉ cần đến quán thịt heo mua một quả tim heo về giả thành tim của Tiểu Thuyên Tử, lại đặt quả tim này ở dưới gầm giường của Vương phi, ngụy tạo thành chuyện Vương phi ăn tim người, mục đích là biến Vương phi thành yêu quái! May mắn là bọn ta đến kịp lúc, nếu không Tiểu Thuyên Tử đã mất mạng rồi.”
“Sau khi bọn ta cứu Tiểu Thuyên Tử về liền để hắn ở lại chỗ của Vương phi, cho Hồng Nhi chăm sóc hắn.
Thực ra hôm qua bọn ta đã biết được chuyện này, nhưng vì không thể đánh rắn động cỏ nên bọn ta vẫn không nói.
Cho đến hôm nay, có người cuối cùng cũng không nhịn được mà lòi đuôi, muốn hãm hại Vương phi, bọn ta mới nói ra chân tướng, khẩn cầu Vương gia minh giám.
Chuyện này đều là âm mưu của Thúy Nhi, Vương thực sự không phải là yêu quái, đây là âm mưu nhắm vào Vương phi!”
Lúc Lý Tam nói, cố ý không nhắc đến Nam Cung Nguyệt.
Suy cho cùng bọn họ chỉ có bằng chứng Thúy Nhi hại người, không có bằng chứng Nam Cung Nguyệt hại người.
Nam Cung Nguyệt lại là sủng phi của Vương gia, không có bằng chứng, đương nhiên hắn ta không dám nói linh tinh.
Thế nhưng, người tinh mắt nhìn thì sẽ thấy, chuyện này Nam Cung Nguyệt khó mà rũ bỏ được liên quan.
Thúy Nhi và Vương phi không thù không oán, nàng ta dám to gan, cũng không dám làm chuyện này, trừ khi có người sai khiến.
Sở Diệp Hàn nghe đến đây, ánh nhìn đối với Thúy Nhi càng lúc càng lạnh, hiện ra sát khí.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng âm u liếc về phía Nam Cung Nguyệt, hung hăng hằn học nhìn nàng ta, thấy vẻ mặt Nam Cung Nguyệt chột dạ, cả người lạnh lẽo.
“To gan, Thúy Nhi, ngươi lại dám hãm hại Vương phi.
Người đâu, bắt nàng ta lại để tránh nàng ta chạy mất.” Sở Diệp Hàn vừa nhìn đã biết Thúy Nhi biết chút võ công.
Người trong giang hồ biết võ công, am hiểu nhất chính là chạy trốn.
Vì vậy, hắn hạ lệnh sai người bắt Thúy Nhi, phòng ngừa nàng ta chạy trốn.
Mạch Liên, Mach Lan lập tức tiến lên, hai người hung hăng ấn xuống, giữ lấy hai tay của Thúy Nhi, ấn nàng ta quỳ xuống đất.
Có Mạch Liên và Mạch Lan ở đây, Thúy Nhi có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Hơn nữa, bây giờ nàng ta cũng không dám chạy, chỉ cần nàng ta chạy thì sẽ chứng minh nàng ta có tội, đương nhiên nàng ta không dám.
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Nguyệt đã trở nên vừa mù mịt lại ngây thơ nhìn về phía mọi người: “Vương gia, chuyện này là thế nào? Sao lại có liên quan đến Thúy Nhi? Thúy Nhi, rốt cuộc những gì bọn họ nói có phải sự thật không? Ngươi còn không mau nói ra sự thật, rốt cuộc ngươi đã giấu ta làm những chuyện gì rồi?”
Thúy Nhi thấy biểu cảm kinh ngạc của Nam Cung Nguyệt, nàng ta vô cùng sững sờ.
Nguyệt phu nhân rõ ràng biết hết mọi chuyện nhưng giờ lại giả như mình là một đóa hoa sen tinh khôi không biết gì cả, nàng ta thật sự biết diễn mà.
Trước đây vốn dĩ nàng ta dám thay Nguyệt phu nhân làm việc, chính là nghĩ đến chuyện nếu như Nguyệt phu nhân không bảo vệ nàng ta thì nàng ta sẽ lôi Nguyệt phu nhân ra.
Xem ra, vị Nguyệt phu nhân này thật sự không có ý định bảo vệ nàng ta, muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng ta.
Vậy thì đừng trách nàng ta lật mặt không nhận người, lôi Nguyệt phu nhân ra ánh sáng.
Nhưng hiện tại, vẫn chưa phải lúc lôi Nguyệt phu nhân ra, nàng ta còn có thể ngụy biện.
Nghĩ đến đây, Thúy Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng nói: “Nô tỳ không có, nô tỳ không làm gì cả.
Lý Tam, ngươi không thể dựa vào lời nói của vài tên giang hồ mà vu tội cho ta, ta trong sạch, ta vốn dĩ không quen những người đó, các người không có bằng chứng, không thể ngậm máu phun người! Ta tin Vương gia nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ta, ta bị oan!”