Trước đây bọn hắn chỉ làm phép tại gia cho các quan lại bình thường hoặc các thương gia, đây là lần đầu tiên đến phủ của thân vương làm phép, ngẫm lại cũng có chút kích động.
Vân Vũ lạnh lùng nhìn tiểu đạo đồng một cái: “Đây chính là thân vương phủ, không giống với các gia đình bình thường, đợi lát nữa các ngươi đi vào, nhớ đừng quên lễ nghĩa phép tắc, hết thảy đều phải nghe theo lệnh của vi sư mà làm.”
“Vâng, sư phụ.”
...
Lúc đó, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa đang uống trà nói chuyện phiếm, Trưởng công chúa vừa uống trà, vừa lo lắng hỏi Nam Cung Nguyệt: “Nguyệt Nhi, muội mời vị pháp sư kia tới chưa?”
Nếu vị pháp sư này không đến, nàng ta sẽ không ngủ được mất.
Mấy ngày liền, nàng ta liên tiếp gặp ác mộng, lần nào cũng giật mình tỉnh giấc.
Vì lẽ đó, nàng ta rất muốn gặp Vân Vũ đại sư, để hắn ta diệt trừ yêu ma trong vương phủ.
Nam Cung Nguyệt nắm tay Trưởng công chúa, tỏ ra quan tâm hỏi: “Hắn ta đang trên đường tới, tính thời gian, có lẽ hôm nay là tới rồi, trưởng tỷ yên tâm đi.”
Vừa mới nói xong, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Đàm Nhi: “Phu nhân, Vân Vũ đại sư đến rồi, đang ở bên ngoài.”
“Hắn ta tới rồi sao? Quá tốt rồi, trưởng tỷ, chúng ta ra ngoài gặp vị đại sư này đi, xem hắn ta có bản lĩnh thật không.” Nam Cung Nguyệt nói xong, kéo tay Trưởng công chúa đi ra ngoài.
Trưởng công chúa vội vàng gật đầu đi theo.
Hai người vừa ra đến nơi, liền nhìn thấy Vân Vũ mặc một bộ đạo bào màu vàng đứng ở đó, dưới sự nhắc nhở của Đàm Nhi, Vân Vũ đi lên phía trước, hành lễ với Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt: “Bần đạo Vân Vũ, bái kiến Trưởng công chúa, bái kiến Nguyệt phu nhân.”
“Ngươi là Vân Vũ đại sư? Ngươi đến đúng lúc lắm, gần đây trong vương phủ của chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, mọi người đều nói vương phủ có yêu quái, có thể phiền người xem qua giúp chúng ta, bắt con yêu quái đó ra được không?” Trưởng công chúa nói.
Vân Vũ khom người nói: “Xin Công chúa yên tâm, vừa rồi vị tiểu nha hoàn này đã nói cho bần đạo nghe hết những chuyện kỳ lạ ở trong vương phủ.
Bần đạo nhất định sẽ dốc toàn lực bắt yêu quái đó.
Trước hết xin để bần đạo quan sát vương phủ một lát, sau đó ta sẽ lập đàn cầu pháp, xem xem rốt cục có phải có yêu ma quấy phá hay không? Nếu có yêu ma quấy phá, bần đạo nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.”
Vân Vũ nói xong, chỉ vào Đàm Nhi đứng ở bên cạnh hắn ta.
Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Đàm Nhi và Thúy Nhi, Vân Vũ quan sát địa hình ở trong vương phủ một vòng, sau đó sai tiểu đạo đồng lập đàn cầu pháp.
Tiểu đạo đồng bày biện rất nhiều giấy nến hương đèn lên trên bàn.
Vân Vũ đi tới trước bàn, trong tay cầm một thanh kiếm được làm bằng gỗ đào, ngậm lấy một ngụm nước phun lên thanh kiếm.
Sau đó hắn ta bắt đầu quơ kiếm, đứng yên tại chỗ lẩm bẩm làm phép.
Từ trước đến giờ Trưởng công chúa chưa từng nhìn thấy người ta làm phép bao giờ, nàng ta hỏi Nam Cung Nguyệt: “Vị đại sư này thật sự lợi hại sao? Hắn ta có thể bắt được yêu quái kia không?”
“Trưởng tỷ, tỷ yên tâm đi.
Ta nghe nói Vân Vũ đại sư đã từng bắt yêu giúp rất nhiều người, đạo hạnh của hắn ta rất cao, rất có bản lĩnh, rất lợi hại.” Nam Cung Nguyệt nói.
“Vậy là tốt rồi, gần đây bổn cung luôn lo lắng chuyện này, ăn không ngon ngủ không yên, có đại sư ở đây cũng tốt.” Trưởng công chúa gật đầu, nhưng vẫn vô cùng thấp thỏm nhìn chằm chằm Vân Vũ.
Vân Vũ chụm tay tạo thành một quyết, trong tay cầm kiếm bằng gỗ đào, vừa lẩm bẩm vừa lấy ra một lá bùa, đứng yên tại chỗ đùa nghịch với thanh kiếm.
Cuối cùng hắn ta lạnh lùng quát một tiếng, đột nhiên ngừng lại, chỉ kiếm gỗ đào về phía Phi Nguyệt Các, tức giận la lên: “Yêu ma ở hướng đông nam.
Trên bầu trời của gian phòng đó có yêu quái hiện diện, mây đen giăng đầy, còn có quạ đen quanh quẩn, yêu khí hội tụ, tà khí tán loạn.
Chắc chắn là nơi đó có yêu quái!”
Trưởng công chúa bị dọa đến sững người: “Đó là Phi Nguyệt Các, là nơi ở của Ly vương phi ở.
Pháp sư, ngươi nói thật sao?