Trên gương mặt bà ta có rất nhiều dấu móng tay, mặt mày vừa bẩn thỉu vừa xấu xí, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Bà ta vừa chạy vào, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Diệp Hàn, dập đầu bình bịch khóc kể: “Vương gia, không thấy tôn tử của lão nô đâu nữa, xin người hãy mau phái người giúp lão nô đi tìm hắn.
Tiểu Thuyên Tử mới có mười tuổi mà thôi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, làm sao lão nô ăn nói với phụ mẫu của hắn đây.”
Trước kia nhi tử của Vương bà tử đã bị quân địch giết chết lúc đi tòng quân, sau đó nhi tức của bà ta cũng chết vì bị bệnh lao, để lại một mình Tiểu Thuyên Tử cho bà ta.
Tiểu Thuyên Tử chỉ mới năm tuổi mà phụ mẫu của hắn đã chết, lúc ấy Sở Diệp Hàn vô cùng đồng tình với Vương bà tử, vì vậy đã cho phép bà ta nuôi dưỡng Tiểu Thuyên Tử ở trong vương phủ, ăn ở cùng một chỗ với bà ta.
Bây giờ Tiểu Thuyên Tử đã trưởng thành, cũng trở thành nô bộc trong vương phủ.
Hắn làm chân chạy vặt cho quản gia cùng với mấy công việc nhỏ nhặt như canh cổng, quét dọn và cho cá ăn.
Tiểu Thuyên Tử là mạng của Vương bà tử, hắn cũng có quan hệ rất tốt với đám nha hoàn.
Hôm nay không thấy hắn đâu, mọi người đều rất lo lắng.
Sở Diệp Hàn nhìn Vương bà tử hỏi: “Hắn biến mất lúc nào? Vì sao lại biến mất?”
“Hồi Vương gia, lúc hắn đang giúp lão nô quét dọn thì biến mất.
Sáng nay, vốn dĩ lão nô phải quét dọn hậu viện, nhưng mà gương mặt lão nô đau quá, lão nô muốn ra ngoài đi tìm đại phu cho nên không có thời gian quét dọn.
Tiểu Thuyên Tử rất hiểu chuyện, hắn bèn chủ động đòi giúp lão nô quét dọn.
Thế nhưng khi lão nô trở về thì phát hiện ở trong sân chỉ còn một cây chổi, không thấy Tiểu Thuyên Tử đâu nữa.
Thời gian thì đã qua hai canh giờ rồi, từ trước đến nay Tiểu Thuyên Tử chưa bao giờ ra ngoài chơi lâu như vậy, huống hồ hắn còn biến mất ngay lúc đang quét sân.
Lão nô sợ Tiểu Thuyên Tử xảy ra chuyện cho nên mới chạy tới cầu xin Vương gia.” Vương bà tử khóc lóc kể lể.
Sở Diệp Hàn hơi sững sốt: “Mặt ngươi làm sao vậy?”
Đây mới là câu hỏi mà vừa nãy hắn định hỏi, trên gương mặt của Vương bà tử có rất nhiều vết thương, giống như bị cỏ tranh sắc nhọn cắt qua.
Vương bà tử nhìn Vân Nhược Linh một cái, cúi đầu xuống muốn nói lại thôi.
Mà Nam Cung Nguyệt thì lại đắc ý híp mắt.
Sở Diệp Hàn cũng nghi hoặc nhìn Vân Nhược Linh.
Lúc này, đột nhiên Tiểu Lam bước ra, cung kính nói với Sở Diệp Hàn: “Vương gia, chính nô tỳ đã đánh Vương bà tử, bởi vì bà ta nói Vương phi biết y thuật là do trên người có yêu quái bám thân.
Bà ta là kẻ dẫn đầu đám người ám chỉ Vương phi của chúng ta là yêu quái.
Lời bà ta nói vô cùng đáng giận, tổn hại đến danh dự của Vương phi, chọc Vương phi tức giận cho nên đã ra lệnh nô tỳ vả miệng bà ta hai mươi cái.”
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn lập tức trở nên rét lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Vương bà tử: “Dám bêu xấu Vương phi, mạo phạm hoàng tộc, đây là trọng tội, đáng bị chém đầu.”
Tiểu Lam vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, Vương bà tử dẫn đầu bêu xấu Vương phi chúng ta, nói trên người Vương phi có yêu tà, lời này sẽ hại chết Vương phi, đáng lẽ là nên chém đầu.
Nhưng Vương phi chúng ta thiện tâm, cuối cùng chỉ sai nô tỳ vả mặt Vương bà tử hai mươi lần để răn đe.”
Lời nói của nàng ấy có ngụ ý, đó là Vương phi trừng phạt vẫn còn nhẹ, Vương phi tha thứ cho Vương bà tử một cách dễ dàng, đáng lẽ Vương bà tử phải cảm kích mới đúng.
Thấy Vương gia nổi cơn thịnh nộ, Vương bà tử vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ: “Đúng đúng, Vương phi trừng phạt rất đúng, lão nô có tội.
Vương gia, cầu xin người mau giúp lão nô tìm Tiểu Thuyên Tử có được không? Hắn đã mất tích lâu rồi.”
Nói xong, Vương bà tử đau khổ khóc lóc.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên nói: “Ôi, Vương bà tử thật là đáng thương.
Đang yên đang lành, sao tự nhiên Tiểu Thuyên Tử lại mất tích được chứ? Hắn ở trong vương phủ lâu như vậy cũng chưa từng mất tích, hay là Vương gia mau chóng phái người đi tìm hắn đi.”