"Người mặc y phục màu hồng nhiều như vậy, làm sao mà biết là ai chứ?"
"Khoan hãy nói, gần đây ta thấy Vương phi nương nương cũng mặc y phục màu hồng.
Hơn nữa, còn mặc mấy lần liền."
"Nhỏ giọng chút, lời này ngươi không thể nói lung tung.
Vương phi là nương nương, người làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Nhưng mà trong kịch có nói rất nhiều yêu quái tướng mạo xấu xí có thể trở nên xinh đẹp hơn, biến thành mỹ nhân nhờ việc hút tinh túy của con người.
Vương phi không phải vừa gần đây mới trở nên xinh đẹp hay sao?"
"Ngươi vừa nói làm ta nhớ ra rồi, đợt trước trên mặt Vương phi còn có một vết sẹo màu đen, sao chỉ sau một đêm đã biến mất rồi? Hơn nữa còn biến thành đại mỹ nhân, chuyện này quá kỳ lạ."
"Ý của các ngươi chẳng lẽ nói Vương phi nương nương chính là nữ yêu quái kia?"
Giọng nói của mấy bà tử này tưởng chừng nhỏ nhưng cũng đủ để mỗi một người có mặt ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Mọi người nghe thấy những lời này đều kinh sợ nhìn về phía Vân Nhược Linh.
Đột nhiên mỗi người đều cảm thấy Vương phi bình thường thanh lệ thoát tục kia bỗng chốc biến thành nữ yêu quái khoác vỏ bọc mỹ nhân.
Tiểu Lam nghe thấy những lời bàn tán của mấy người kia thì không thể tin được, trừng mắt lên nhìn, hai tay chống eo phẫn nộ nói: "Câm miệng! Mấy người đang nói hồ đồ cái gì đấy? Vương phi của chúng ta là đại phu, là người tốt luôn cứu giúp người khác, nương nương làm sao có thể là yêu quái hút máu người?"
Một bà tử ngu muội trong đám người kia nói: "Mọi người đều biết trước kia nương nương không biết y thuật, tại sao sau một đêm lại tinh thông y thuật? Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, có phải là pháp thuật gì đó hay không? Chẳng lẽ những thay đổi của Vương phi đều là bởi vì nương nương có yêu tà ma quái?"
"Câm miệng, nương nương là Vương phi, há lại đến lượt các ngươi vu tội như vậy? Từ nhỏ nương nương đã học y thuật ở Tướng phủ, các người không được phép vu cáo hãm hại." Tiểu Lam gào lên giận dữ, rồi chỉ thẳng bà tử kia nói: "Ngươi làm việc ở chỗ Nguyệt phu nhân phải không? Nguyệt phu nhân, hạ nhân của người nói nương nương như vậy, chẳng lẽ người không trừng trị bọn họ? Hay đây chính là do người chỉ thị?"
Nam Cung Nguyệt nghe xong giả vờ hung hăng trợn mắt nhìn bà tử kia: "Bà Vương, mấy người nói linh tinh cái gì vậy? Các ngươi chỉ dựa vào việc Vương phi mặc y phục màu hồng mà đổ oan cho nương nương, mấy người chán sống rồi phải không? Còn không câm miệng cho ta, mau tạ lỗi với Vương phi."
Bà Vương vừa nghe xong thì lập tức cúi thấp đầu, tự vả miệng, hướng về phía Vân Nhược Linh nói: :"Ôi chao Vương phi, đều là lỗi của lão nô, là lão nô nhất thời nhanh mồm mới nói sai lời, mong Vương phi bớt giận."
Nhìn thấy bà Vương diễn một cách gượng gạo như vậy, Vân Nhược Linh cười lạnh một tiếng.
Bà Vương này rõ ràng được Nam Cung Nguyệt chỉ thị từ trước, cùng với một đám nha hoàn bà tử bàn tán nàng.
Mấy người này ai nấy đều ném cái danh yêu quái giết người lên nàng, rõ ràng là muốn hại chết nàng mà.
Đây là rắp tâm giết người, còn tổn hại đến danh dự của nàng, nàng làm sao tha cho bọn họ được.
Vừa nãy những bà tử bàn tán nàng quá nhiều nên không thể đều trừng phạt hết tất cả được.
Bây giờ nàng chỉ trừng phạt một mình Vương bà tử, giống như khi đánh nhau giữa đám đông vậy, lôi một người của đối phương lên đánh thật hung ác mới khiến những người khác sợ hãi mà không dám bước lên.
Vì vậy đột nhiên nàng lớn tiếng nói: "Láo xược! Bà Vương, bổn Vương phi là chính phi của Ly vương, sao có thể để ngươi vu tội như vậy? Quỳ xuống, Tiểu Lam, vả miệng hai mươi cái."
Vân Nhược Linh lạnh giọng xuống khiến bà Vương sợ run lẩy bẩy.
Nhưng hầu như ai cũng biết Vương gia không sủng ái Vương phi, chỉ cưng chiều phu nhân, phu nhân nói gì nghe nấy.
Bà ta là người của Nguyệt phu nhân, quả thật chẳng xem vị Vương phi lụi bại này ra gì.