“Vâng, nương nương.” Lý Tam chắp tay nói.
“Tỷ tỷ.” Đúng lúc này, cách không xa Nam Cung Nguyệt một thân y phục đỏ, dẫn theo vài nha hoàn, bà tử, gia đinh chạy tới.
Sau khi bọn họ chạy tới thì mấy bà tử, gia đinh phụ trách dọn dẹp quét sân cũng đứng dậy xem náo nhiệt.
Trong chốc lát đã có rất nhiều người đứng vây quanh hồ.
Nam Cung Nguyệt vừa chạy đến đã nói với sắc mặt hoảng sợ: “Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Muội đang nằm ngủ thì Thúy Nhi và Đàm Nhi gọi dậy.
Bọn họ nói nghe thấy tiếng hét rất thảm thiết phía hậu viện, giống như quỷ khóc sói gào, khiến cho mọi người bất ổn không yên nên đã cùng bọn họ đến đây xem sao.
Không ngờ mọi người đã đến trước rồi.”
Vừa nói xong, nàng ta đột nhiên nhìn lên phía trước thấy Phấn Nhi mặt mày biến dạng đang nằm trên mặt đất.
“A” Nàng ta lập tức bị dọa hét lên một tiếng, sắc mặt hoảng sợ lùi về phía sau, cả người cũng run lên bần bật: “Tỷ tỷ, sao ở đây lại có thi thể? Đây là ai, chết thảm như vậy.”
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt, không muốn trả lời nàng ta.
Lý Tam đành nói: “Thưa phu nhân, đây là người trồng hoa Phấn Nhi, không biết tại sao nàng ấy lại chết ở đây, hơn nữa trên cổ còn bị cắn vài vết rất sâu, nhìn thật đáng thương.”
“Trời đất, thật quá thảm thương, sao lại thê thảm như vậy chứ? Ai giết người mà còn cắn cổ người ta như vậy, cũng quá độc ác rồi.
Liệu có phải Vương phủ xuất hiện yêu quái tà ma, có yêu tà đang gây chuyện?”
Đàm Nhi bên cạnh nàng ta cũng đảo mắt nói: “Phu nhân, gần đây Vương phủ chúng ta quả thật không được yên ổn cho lắm.
Hai ngày trước Thúy Nhi còn nhìn thấy bóng người mặc xiêm y hồng đang bay tới bay lui trong phủ, dáng vẻ đó thực sự rất dọa người.”
Lý Tam nghe xong vội vàng nói: “Gì cơ? Còn có cả chuyện này? Thúy Nhi, ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
Thúy Nhi đứng bên cạnh Đàm Nhi vừa nghe xong thì như đang nghĩ lại chuyện gì đáng sợ lắm, nàng ta sợ tới mức môi tím bầm, sắc mặt trắng bệch: “Đúng vậy Lý thị vệ, vào buổi tối hai ngày trước tôi dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy trên tường ngoài sân Vũ Nguyệt Các hình như có một bóng người màu hồng bay qua.
Đó là bóng dáng của nữ nhân, ả ta giương răng nanh, nhìn rất u ám đáng sợ.
Lúc đó ả ta còn dữ tợn trừng to mắt, đôi mắt đó giống như hồ ly vậy, còn phát ra ánh sáng màu xanh, dọa tôi run lẩy bẩy.
Đúng lúc tôi nghĩ ả ta phát hiện ra mình thì đột nhiên ả ta bay ra phía hậu viện.
Quả thực đã dọa tôi một phen.”
“Nữ nhân giương răng nanh, mắt còn phát ra ánh sáng xanh? Liệu đây có phải là yêu quái gây chuyện trong phủ gần đây không? Mấy người nhìn thi thể của Phấn Nhi xem, cổ nàng ấy giống như bị cắn, còn có cả mấy con chim chết lúc trước, cổ cũng bị cắn đứt.
Liệu có phải là con yêu quái này cắn đứt cổ của bọn họ rồi hút máu?” Lý Tam phân tích.
Hắn ta phân tích xong cũng tự cảm thấy khiếp sợ.
Vương phủ trước giờ luôn yên ổn, sao lại xảy ra chuyện như này?
Việc này quả thực quá kỳ lạ.
Lý Tam và Thúy Nhi vừa nói xong thì đám nha hoàn, bà tử, gia đinh mà Nam Cung Nguyệt dẫn tới bỗng nhiên bị dọa sợ nên bàn tán xôn xao.
“Xem ra quả thật có yêu quái, đây có phải hồ ly tinh chuyên hút máu người không? Giống như trong lời kịch vẫn nói, yêu quái này hút tinh túy của con người để dưỡng nhan, luyện công hay trường sinh bất tử.
Nếu là vậy thật thì Vương phủ chúng ta quả thực đã xuất hiện một con yêu quái.”
“Mặc xiêm y màu hồng? Gần đây những ai trong Vương phủ mặc y phục màu hồng?”