“Lam Nhi? Ý ngươi là Lam Nhi người mà dùng hoa trúc đào hạ độc Mạch Lan? Trời ơi, nàng ta tên Lam Nhi, dù gì ta cũng đặt cho ngươi một cái tên cũng là Lam Nhi, thật là..." Vân Nhược Linh im lặng đỡ trán.
Lúc trước nàng đặt tên cho bốn đại nha hoàn ngụ ý là "ăn chơi trác táng", kết quả không ngờ tới nha đầu Lam Nhi của mình và Lam Nhi trồng hoa trước kia lại trùng tên với nhau.
Nàng thật là ngớ ngẩn.
Ai biết Lam Nhi lại nói: "Chuyện này có gì đâu nương nương, những người trùng tên trong đám nha hoàn rất nhiều, còn có nhiều người chỉ có một cái số hiệu, không có tên, một người chết rồi thì người khác lại lấy số hiệu đó, có đôi khi đánh số phía dưới nhưng lại là người khác.
Nương nương ban cho nô tỳ một cái tên, nô tỳ đã rất mãn nguyện rồi."
"Không được.
Lam Nhi này là người hạ độc, hơn nữa đã chết rồi, chúng ta không trùng tên với nàng ta.
Ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Lam, ngươi thấy sao?" Tiểu Lam và Lam Nhi đều có một chữ "Lam", cảm giác cũng không khác là bao nhưng chỉ cần thêm một chữ "tiểu" vào phía trước đã có thể tách biệt với Lam Nhi trồng hoa kia rồi.
Tiểu Lam vội vàng hành lễ đáp: "Cảm tạ nương nương, nô tỳ rất thích tên Tiểu Lam, vậy sau này nô tỳ tên là Tiểu Lam."
"Được rồi, Tiểu Lam, ngươi nói xem, đang yên lành một người trồng hoa như Phấn Nhi sao lại bị hại chết? Vết thương trên cổ nàng ấy là như thế nào?" Vân Nhược Linh nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia.
"Nô tỳ cũng không rõ, lúc đó đám nô tỳ nghe thấy tiếng hét chói tai thì lập tức đi bẩm báo nương nương, trước sau cũng chưa tới thời gian một tuần trà Phấn Nhi đã bị hại, tốc độ của đối phương quá nhanh." Tiểu Lam nói.
Lúc này, Lý Tam quan sát một hồi rồi nói: "Nương nương, vết thương trên cổ Thúy Nhi hình như là vết cắn.
Nàng ấy bị cắn cổ rồi chết, giống hệt với mấy con chim kia, đều là bị cắn cổ dẫn tới mất máu mà chết."
Những người khác nghe xong lập tức bị dọa cho khiếp sợ.
"Nương nương, hai ngày trước trong phủ luôn đồn rằng Vượng phủ chúng ta xuất hiện một con yêu quái, chuyên đi cắn cổ động vật để hút máu của chúng.
Mấy con chim kia đều là bị cắn đứt cổ mà chết, không ngờ hôm nay lại là Phấn Nhi.
Liệu có phải yêu quái cảm thấy hút máu động vật không đủ nên chuyển qua hút máu người?"
"Trời ơi, nếu là như vậy thì chúng ta phải cẩn thận.
Đây rốt cuộc là yêu quái đến từ đâu mà lại ác độc như vậy?"
"Gần đây Vương phủ xảy ra nhiều chuyện lạ như vậy chúng ta đương nhiên phải cẩn thận rồi."
Vân Nhược Linh liếc nhìn thi thể Phấn Nhi, nàng phát hiện vết thương trên cổ căn bản không phải vết cắn, ngược lại đây hình như là dùng vật gì đó cố tình tạo ra dấu vết này, chỉ là nhìn có vẻ giống vết cắn mà thôi."
Nếu thật sự là vết cắn thì hàm răng của ai có thể to như vậy chứ?
Bây giờ mọi người đều nói như vậy, mặc dù nàng nhìn ra điểm bất thường trên cỗ thi thể kia nhưng cũng không nói ra, nàng sợ đánh rắn động cỏ.
Nàng không tin đây là yêu quái gây ra.
Kể từ khi bọn họ nghe được tiếng hét của Phấn Nhi đến bây giờ cùng lắm chỉ qua một tuần trà, nếu Vương phủ có kẻ trộm thì không chừng hắn ta vẫn ẩn nấp trong phủ.
Nghĩ tới đây, nàng lạnh giọng nói: "Lý Tam, ta nghi ngờ Phấn Nhi bị kẻ trộm sát hại, ngươi mau đem theo thị vệ lục soát trong phủ, nhất định phải bắt được tên trộm đó.
Còn nữa, Vương phủ xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn phải báo quan, ngươi phái một đội khác đem thi thể Phấn Nhi đi báo quan.
Nhớ kỹ, ngươi phải nói với Phủ doãn, nhất định phải phái người trông coi thi thể cẩn thận, còn phải mời pháp y đến khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân cái chết của Phấn Nhi.
Khi Vương gia chưa trở về, ngoài pháp y ra không ai được đến gần thi thể này, nếu tới lúc đó có xảy ra chuyện gì Vương gia sẽ hỏi tội Phủ doãn."