Sau khi Nam Cung Nguyệt bị Sở Diệp Hàn đuổi đi bèn phái người đưa toàn bộ thức ăn mình làm cho Vân Hiên Các của Trưởng công chúa, rồi ăn cơm cùng với Trưởng công chúa.
Nhìn thức ăn phong phú đầy bàn này, Nam Cung Nguyệt cơ bản cũng không muốn ăn lấy một miếng.
Nàng ta cầm cái thìa, khó chịu chảy nước mắt, Trưởng công chúa thấy vậy, vội vàng an ủi nàng ta: “Nguyệt nhi, muội sao thế? Thức ăn tối nay phong phú như vậy, sao muội đều không ăn?"
Nam Cung Nguyệt khó chịu hít hít chiếc mũi ửng đỏ, nói: "Trường tỷ, thật xin lỗi, là ta vô năng, ta không thể gọi Vương gia kêu đến ăn cơm cùng với tỷ."
"Việc này có sao đâu, cả ngày hắn phải xử lý quân vụ, công việc bận rộn, hắn không đến thì không đến, có liên quan gì, muội không nên tự trách." Trưởng công chúa nói.
Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: "Trường tỷ, có điều này ngươi không biết.
Vốn dĩ Vương gia không phải đang xử lý quân vụ mà là dùng bữa cùng với Vương phi, bọn họ đang ăn lẩu.
Một đám người, chủ không ra chủ, tớ không ra tớ, tất cả đều ở trong vườn, mọi người ăn uống thật tưng bừng.
Ta nói với Vương phi, bảo bọn họ gọi cả tỷ đến, người một nhà chúng ta ăn chung, cùng nhau náo nhiệt một chút.
Nào ngờ lại bị Vương phi từ chối, cuối cùng ta cũng bị Vương gia bảo về."
Bề ngoài là bảo về, thật ra thì chẳng khác nào là đuổi đi cả.
"Thật sao? Sao Vân Nhược Linh có thể như thế? Lần trước nàng ta ăn đồ nướng cũng vậy, nàng ta chỉ sợ bổn cung ăn một miếng của nàng ta?" Trưởng công chúa nghe xong, lập tức giận đến vứt bỏ đôi đũa trong tay kêu "Cạch".
Nàng ta nghe nói như vậy, bỗng chốc cũng mất hứng ăn.
"Ta cũng không biết, dù sao ta thấy nồi lẩu kia thật phong phú, mùi vị đó cũng rất đặc biệt, rất thơm.
Vương gia vốn là nhận lời muốn ăn cơm cùng với chúng ta, cũng bị ả gọi đi.
Ả gọi đi thì thôi, lại còn không gọi tỷ và ta ăn cùng.
Ả sẵn lòng gọi những người hầu như Mạch Liên và Thu Nhi ăn lại không bảo chúng ta, ả thật sự rất quá đáng." Nam Cung Nguyệt vừa nói vừa cảm thấy hết sức uất ức, lập tức khóc.
Trưởng công chúa nghe vậy cũng vô cùng tức giận, nàng ta bỗng đập bàn một cái, nổi giận nói: "Tiện nhân này, sao nàng ta có thể đối xử với chúng ta như vậy? Nàng ta thật sự cho rằng nàng ta là chủ vương phủ rồi? Lại dám xem nhẹ bổn cung, nàng ta cơ bản là coi thường bổn cung, bổn cung rất muốn bạt tai nàng ta!"
Thấy Trưởng công chúa tức giận, Nam Cung Nguyệt cũng giận đến cả người run rẩy: “Đúng nha, ta phát hiện người trong Vương phủ này đều giống như bị ả mê hoặc, toàn bộ những hạ nhân kia đều nghe lời ả.
Ngay cả Vương gia trước kia ghét ả nhất, cũng bắt đầu bảo vệ ả.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả người của phủ cũng sẽ bị ả khống chế, đến lúc đó chúng ta làm thế nào?"
"Nàng ta dám! Tiện nhân kia, nếu nàng ta dám khống chế mọi người trên dưới trong phủ, bổn cung là người đầu tiên không tha cho nàng ta." Trưởng công chúa nổi giận nói.
"Ta nhìn dáng vẻ kia của ả, thật giống một con hồ ly tinh biết mê hoặc lòng người, ngay cả Vương gia đều bị ả đùa bỡn xoay vòng.
Hơn nữa Trường tỷ, xin thứ cho ta cả gan nói một câu, nghe nói Vương gia có thù nhà với nhà họ Vân của ả.
Ả là kẻ thù của nhà họ Sở, nếu như Vương gia tha thứ cho ả, vẫn thân thiết với ả như vậy, thì chàng có thể nào không phụ lòng cha mẹ đã chết oan kia của hai người sao?" Nam Cung Nguyệt dè dặt nói.
Nói xong, nàng ta vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cũng không trách nàng ta mà càng ngày càng tức giận, nàng ta xanh mặt, cắn răng nghiến lợi nói: "Vân Nhược Linh này, mê hoặc em trai ta thành cái dạng này rồi.
Xem ra, Vân Vũ đại sư kia của muội phải nhanh chóng phát huy tác dụng mới được, nếu không hồ ly tinh này sẽ quấy nhiễu đến mức vương phủ không được yên ổn."