Trưởng công chúa từ ái vỗ vỗ cánh tay của nàng ta, nói: “Đúng vậy, vẫn là Nguyệt nhi tốt.
Sao thứ xấu xa kia lại có nhiều tâm tư như vậy? Thật sự khiến bản cung tức chết.”
Nam Cung Nguyệt đảo mắt, đột nhiên nói: “Trưởng tỷ, lần trước tỷ nói tỷ phái người đi tìm đại sư Thanh Phong đạo sĩ trên núi Bạch Vân, người của tỷ đã tìm được chưa?”
“Muội nói đến đại sư Thanh Phong ư? Muội không cần phải nhắc đến ông ta, nhắc tới là bản cung lại tức giận.
Bản cung phái người đi mời ông ta, muốn ông ta tới cửa thay bản cung trừ yêu tà, kết quả sau khi ông ta hiểu rõ thân phận của Vân Nhược Linh thì lại từ chối.
Ông ta nói rằng đại phu biết cứu người thì tuyệt đối không phải là yêu tà.
Ông ta chỉ trừ yêu ma thực sự, không làm chuyện thương thiên hại lý, còn đuổi người bản cung phái tới ra ngoài, muội nói sao bản cung có thể không tức giận?” Trưởng công chúa tức giận nói.
Nếu không phải bị đại sư Thanh Phong từ chối thì nàng ta đã gọi ông ta đến diệt trừ yêu tà trong cơ thể Vân Nhược Linh từ lâu.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt: “Đại cư Thanh Phong quả thực có khí khái, chẳng trách thanh danh của ông ta rất vang dội, mọi người đều rất tin tưởng ông ta.
Trưởng tỷ chắc không biết.
Ông ta còn có một đệ đệ song sinh lớn lên giống như ông ta như đúc, đạo hiệu là Vân Vũ.
Nghe nói ông ta cũng có chút bản lĩnh, thanh danh cũng vang dội, hơn nữa làm người khiêm tốn lại rất dễ nói chuyện, nếu không chúng ta phái người đi mời ông ta đến xem?”
“Thực sự có người này? Danh tiếng và nhân phẩm của ông ta so với đại sư Thanh Phong thì như thế nào?” Trưởng công chúa hỏi.
Các nàng chắc chắn phải tìm đại sư có thanh danh tốt, nhân phẩm tốt, chỉ có đại sư chân chính đức cao vọng trọng mới có thể nhìn ra yêu tà thật sự.
Nàng ta cũng không muốn oan uổng Vân Nhược Linh.
Nam Cung Nguyệt cười lạnh một tiếng ở trong lòng, bề ngoài lại nói: “Trưởng tỷ yên tâm, ta đã phái Đàm Nhi đi ra ngoài tìm hiểu rõ về đại sư Vân Vũ này.
Ông ta là đệ đệ của đại sư Thanh Phong, nhân phẩm đoan chính như nhau, đức cao vọng trọng.
Hơn nữa ông ta còn có đôi mắt tinh đời, có thể bắt yêu và là người hàng yêu trừ ma đứng đầu.
Nếu không chúng ta tìm ông ta đến xem?”
“Được, cứ theo ý muội, muội tìm ông ta đến xem, xem Vân Nhược Linh này có thật sự bị yêu tà bám lên người hay không, sao lại giống như thay đổi thành một người khác.
Nếu như nàng ta thật sự bị quỷ bám thân, vậy nhất định phải loại bỏ con quỷ trên người nàng ta.” Trưởng công chúa lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Trưởng công chúa tức giận, trong lòng Nam Cung cực kỳ vui mừng.
Xem ra lần này nàng ta lại ly gián thành công.
Nàng ta gây xích mích xong thì lập tức rời khỏi Vân Hiên Các.
Lúc này, một nha hoàn Tinh Nhi khác của nàng ta đến báo, nói: “Phu nhân, Trần Phong nói rằng tối nay Vương gia không chạm vào Vương phi, đã để Vương phi rời đi.”
Trần Phong là một hạ nhân trong phòng Sở Diệp Hàn.
Gần đây hắn bị Tinh Nhi mua chuộc, tuy nhiên cũng chỉ để quan sát động tĩnh xem Vương gia có ngủ cùng Vương phi hay không.
Về phần bí mật khác của Vương gia, hắn ta ngàn vạn lần không dám nói.
Nam Cung Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Vương gia không chạm vào Vương phi, vậy ngài ấy giải độc như thế nào?”
Thuốc nàng ta hạ thực ra cũng không cần phải làm chuyện phu thê mới có thể giải quyết, dùng các phương pháp khác cũng có thể giải.
“Nghe nói Vương gia dẫn Vương phi đến hồ nước nóng, thiếu chút nữa làm Vương phi chết đuối, Vương gia cứu Vương phi lên, lập tức thả Vương phi rời đi.
Trần Phong nói sau đó nhiệt độ cơ thể của Vương gia đã khôi phục bình thường, cơ thể không còn nóng nữa.
Xem ra độc của ngài ấy đã được giải trừ khi ngâm suối nước nóng.” Tinh Nhi nói.
Hóa ra là như vậy.
Nam Cung Nguyệt lạnh lùng nheo mắt lại.
Chỉ cần Vương gia không chạm vào tiện nhân kia là được rồi.
Ban đầu nàng ta còn sợ mình hạ thuốc sẽ tạo cơ hội cho tiện nhân kia.
Tiện nhân kia thiếu chút nữa bị ngạt thở, sao nàng ta không trực tiếp bị chết đuối?
Mắt thấy Vương gia càng ngày càng thích Vân Nhược Linh, trong lòng nàng ta dâng lên cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Không được, nàng ta nhất định phải mau chóng tìm đạo sĩ Vân Vũ tới thiêu chết Vân Nhược Linh.