Bây giờ nhớ lại, hắn lại không tức giận như vậy nữa rồi.
Hơn nữa, nghe nàng lên án, hắn đột nhiên hơi hối hận vì đã trừng phạt nàng như vậy.
Đối với nữ nhân mà nói, hai mươi roi thật sự là quá thảm.
Tuy nhiên, hắn sĩ diện nên vẫn lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi chạm vào điểm mấu chốt của bổn vương.”
Lúc đó hắn đối xử với nàng như vậy, là bởi vì hắn coi nàng là con gái kẻ thù giết cha của mình, hắn hận chết nàng.
Bây giờ, hắn lại phát hiện, hắn lại không hận nàng như vậy nữa rồi.
Vân Nhược Linh lạnh giọng: “Tóm lại, những tư tưởng coi phụ nữ là tài sản cá nhân của các ngươi đều không đúng.
Cuộc sống vốn bình đẳng với cả nam và nữ, nam nhân phải có phong độ thân sĩ, phải lễ độ với nữ nhân ở khắp mọi nơi, nhân nhượng nữ nhân, còn phải che chở nữ nhân.
Các ngươi không thể ép buộc nữ nhân, nếu có một số việc chúng ta không muốn làm, các ngươi không thể ép buộc chúng ta.”
Đây mới là ý định ban đầu của Vân Nhược Linh.
Nàng muốn chuyển hướng sự chú ý của Sở Diệp Hàn, để cho hắn đừng có ý đồ xấu với nàng.
“Phong độ thân sĩ là gì?” Sở Diệp Hàn tò mò nhìn về phía Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh nói: “Phong độ thân sĩ chính là việc các ngươi phải nho nhã lễ độ đối với người khác, cần tôn trọng nữ nhân.
Ví dụ như lúc ăn cơm thì kéo ghế cho nữ nhân, trước khi lên xe thì vén rèm xe cho nữ nhân, thông qua những hành động nho nhỏ này, thể hiện phong thái thân sĩ của đám nam nhân các ngươi, đồng thời cũng là thể hiện của sự bình đẳng tôn trọng.”
“Chỉ có vậy thôi sao? Chuyện này có gì khó khăn, tuy nhiên bổn vương là Vương gia, vốn không cần làm những việc này, hơn nữa một người có địa vị cao như ta càng không cúi đầu nhân nhượng, lấy lòng trước nữ nhân.” Sở Diệp Hàn nói.
Vân Nhược Linh sửng sốt.
Được rồi, nàng không thể thay đổi suy nghĩ của những tư tưởng cổ xưa này của người ta.
Cho dù nàng nói như thế nào, tư tưởng nam tôn nữ ti đã ăn sâu bén rễ trong đầu bọn họ, nàng vốn không có cách nào thay đổi hắn.
Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi hắn.
Vân Nhược Linh nói: “Ta mặc kệ những người khác, ta chỉ quản ta, nam nhân của ta phải có phong độ thân sĩ, phải tôn trọng ta, chuyện phu thê không thể ép buộc ta.
Nếu ngay cả phong độ thân sĩ cơ bản nhất mà ngươi cũng không có, vậy chúng ta cũng không phải là người chung một đường, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ cá chết lưới rách với ngươi.”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự cho rằng bổn vương muốn làm gì với ngươi? Nếu bổn vương muốn chạm vào ngươi, ngay cả cơ hội nói chuyện ngươi cũng không có.”
Với giọng điệu này của Vân Nhược Linh, cho dù hắn có muốn làm gì nàng thì ý định đó cũng bị nàng làm tiêu tan.
Nói xong, hắn thắt nút thắt trước ngực Vân Nhược Linh lại.
Sau khi thắt xong, hắn đưa tay về phía trước ngực Vân Nhược Linh điểm một cái, Vân Nhược Linh “a” một tiếng, lập tức phát hiện mình có thể cử động.
Nàng vội vàng cử động chân tay, phát hiện chân tay vẫn còn cứng ngắc.
Sau khi tay chân có thể cử động, nàng vội vàng nhặt xiêm y lên mặc cho mình, lại nhanh chóng đi giày, oán hận trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn: “Hôm nay chuyện hòa ly của ta và ngươi bị phá hủy nhưng ngươi chờ đó, ta sẽ không buông tha, Một ngày nào đó ta sẽ hòa ly với ngươi.”
Nói xong, nàng thở phì phì đi ra khỏi tẩm điện.
Nhìn bóng lưng tức giận của nàng, Sở Diệp Hàn lạnh lùng ngồi lại trước cửa sổ, không nói một lời tiếp tục bắt đầu thưởng thức trà của hắn.
—
Sau khi Nam Cung Nguyệt trở lại Vũ Nguyệt Các không được bao lâu, thấy Mạch Liên đã sớm rời đi, nàng ta lập tức dẫn theo Đàm Nhi, cầm ít bánh hoa mai, đi về phía Vân Hiên Các nơi Trưởng công chúa ở.
Lúc này, Trưởng công chúa đang ngồi ở Vân Hiên Các nói chuyện với Mai cô cô.
“Cô cô, ta không nghĩ rằng Vân Nhược Linh kia còn rất có lòng, ta cho rằng nàng ta từ chối ta, sẽ không giúp ta nữa.
Không ngờ nàng ta lại thay ta cầu tình với Hoàng thượng, xem ra là trước kia chúng ta đã trách oan nàng ta.” Trưởng công chúa uống một ngụm trà, vẻ mặt cảm khái nói.