Trong nháy mắt khi Nam Cung Nguyệt nghe thấy Vân Nhược Linh, cơ thể của nàng ta chợt run lên, trái tim hừng hực lửa giống như bị người ta đổ một chậu nước đá lên vậy.
Hắn lại xem nàng ta như Vân Nhược Linh, chuyện nàng ta sợ nhất đã xảy ra.
Mới hai tháng ngắn ngủi, hắn đã thích Vân Nhược Linh.
Nhưng nàng ta có thể làm sao bây giờ?
Hắn phải xem nàng ta như Vân Nhược Linh thì mới bằng lòng chạm vào nàng ta.
Dù cho bây giờ nàng ta là thế thân của Vân Nhược Linh, nàng ta cũng chỉ có thể nhịn xuống khuất nhục này, khom lưng nịnh hót hắn.
Bởi vì hình như chỉ có biến thành Vân Nhược Linh thì nàng ta mới có thể được toại nguyện.
Trong miệng nàng đang gọi Vương gia nhưng ngực lại đang rỉ máu.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhanh, còn có tiếng kiếm ma sát với mặt đất.
Âm thanh này dọa Nam Cung Nguyệt giật mình, căng thẳng, nàng ta nghe được tiếng của Đàm Nhi: “Vương phi nương nương, Vương gia đã đi ngủ với Nguyệt phu nhân, người không thể đi vào.
”
“Cút ngay! Dù cho hắn đang vận động gì đó cùng Nguyệt phu nhân thì lão nương cũng muốn chém hắn!” Vân Nhược Linh tức giận thốt ra, đồng thời sử dụng kiếm của Mạch Liên lạnh lùng chỉ vào Đàm Nhi.
Đàm Nhi sợ đến mức lui về phía sau hai bước: “Xin nương nương bớt giận, xin nương nương tha mạng.
”
Mạch Liên và Mạch Lan chạy theo, gương mặt hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Vương phi tức giận như vậy, lại còn cầm kiếm xông vào tẩm điện của Vương gia, ngộ nhỡ chọc giận Vương gia thì làm sao bây giờ?
Thê thảm, họ có thể cảm nhận được nếu họ không tận lực ngăn cản vương phi thì đầu của hai huynh đệ họ sẽ treo lơ lửng trên lưng quần.
Vừa nghe thấy tiếng của Vân Nhược Linh, Nam Cung Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta muốn động phòng với Vương gia, tại sao tiện nhân kia lại chạy tới?
Đêm tân hôn của nàng ta và Vương gia đã bị tiện nhân kia làm hỏng.
Hôm nay nàng ta vất vả lắm mới bỏ thuốc Vương gia thành công, Vương gia cũng đồng ý chạm vào nàng ta, tiện nhân kia lại tiến vào một lần nữa.
Tiện nhân kia cũng tạo cho nàng ta một bóng ma lớn trong lòng.
Sở Diệp Hàn vốn coi Nam Cung Nguyệt dưới thân thành Vân Nhược Linh, hắn đang cởi dây nịt của nàng ta, đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Nhược Linh tức giận mắng to.
Hắn lập tức giật mình ngước mắt lên, trong nháy mắt đầu óc đã bắt đầu tỉnh táo.
Hắn ngước mắt lên thì phát hiện dưới thân hắn lại là Nam Cung Nguyệt mà không phải Vân Nhược Linh, lý trí của hắn nhanh chóng quay trở lại.
Hắn vừa định rời khỏi người Nam Cung Nguyệt thì thấy Vân Nhược Linh xách theo bảo kiếm, nổi giận đùng đùng đi đến.
“Sở Diệp Hàn, cái tên tra nam này, ngươi mau ra đây chịu chết cho ta!” Vân Nhược Linh vừa vọt vào đã tức giận quát mắng.
Sở Diệp Hàn sửng sốt, lẽ nào nàng ghen bởi vì hắn muốn chạm vào Nam Cung Nguyệt cho nên muốn tới làm phiền hắn?
Nếu như là trước đây nàng ăn dấm chạy đến đây gây chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ chán ghét nàng.
Nhưng lúc này đây, trong lòng hắn lại có chút vui vẻ.
Đây có nghĩa là trong lòng Vân Nhược Linh cũng có hắn đúng không, cho nên mới ăn dấm của hắn?
“Sao ngươi lại tới đây?” Tuy trong lòng rất cao hứng nhưng ngoài mặt Sở Diệp Hàn vẫn tỏ ra vẻ lạnh nhạt.
Hắn nói xong thì đã rời khỏi người của Nam Cung Nguyệt, bình tĩnh vọt tới trước giường.
Hắn vui mừng vì mình không cởi hết đai lưng của Nam Cung Nguyệt, vui mừng vì Vân Nhược Linh tới kịp thời, bằng không hắn thật sự không có cách nào đối mặt với chính mình.
Bởi vì hắn vừa coi Nam Cung Nguyệt thành Vân Nhược Linh.
Như vậy, đối với hai nữ nhân này đều không công bằng.
Nam Cung Nguyệt lại tức giận nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, phẫn nộ nói: “Tỷ tỷ, lòng đố kỵ của tỷ cũng quá nặng rồi? Tỷ biết rõ ta và Vương gia… Đang ngủ, tỷ lại chạy tới quấy rầy chúng ta, nếu chuyện này truyền ra, tỷ không sợ bị người ta nói tỷ là ghen phụ sao?