"Nương nương, dù sao người cũng đừng coi thường, Trưởng Công chúa này và Mai cô cô đều là người từ trong cung ra, người sống được trong hoàng cung kia có ai là hiền lành đâu? Xem ra về sau chúng ta phải cẩn thận hơn nữa, coi chừng bị các nàng gây khó dễ." Thu Nhi lo lắng nói.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn về phương xa: "Không sao, các nàng có kế Trương Lương của các nàng, ta cũng có thang trèo tường của ta, các nàng lợi hại nhưng Vương phi của ngươi cũng không phải dạng yếu đuối!"
"Nương nương, ngày mai người tiến cung cầu kiến Hoàng thượng để nói điều kiện gì vậy ạ? Lần này người trị thương cho Vương gia, có phải là muốn xin Hoàng thượng thật nhiều vàng bạc châu báu hay không? Như vậy về sau người sẽ có cuộc sống sung sướng hơn." Tửu Nhi bưng một chậu nước ấm đi tới.
Nàng ấy đi đến, đổ nước ấm vào trong thùng gỗ, chuẩn bị hầu hạ Vân Nhược Linh ngâm chân.
Thu Nhi cũng nói: "Đúng vậy, lần này nương nương lập công lớn nên có thể yêu cầu thật nhiều tiền của, tuy rằng nương nương có thể dùng tiền tài của Vương phủ.
Nhưng ngoại trừ chi tiêu của Vương phủ thì không thể dùng lung tung.
Dùng đồ của ai thì khó từ chối yêu cầu của người đó, dù sao đi nữa thì đó vẫn là tiền của Vương gia, rất khó dùng.
Hơn nữa mỗi lần nương nương cần làm gì thì đều phải xin phép Vương gia, phải được sự đồng ý của ngài ấy thì người mới có thể lấy được tiền.
Mặc dù trên danh nghĩa người là Vương phi, nhưng vẫn phải chịu sự kiềm chế của Vương gia, như thế thật là ngột ngạt, không bằng có được một kho bạc nhỏ của chính mình."
Một lời này của Thu Nhi khiến Vân Nhược Linh vô cùng bội phục.
Nàng không ngờ rằng tiểu nha hoàn ở cổ đại này lại có được tư tưởng xuất sắc như vậy.
Xem ra, bất kể là cổ đại hay hiện đại, nữ nhân đều muốn có được năng lực độc lập về kinh tế, thoát khỏi việc phải dựa dẫm vào nam nhân.
Nàng cởi giày ra, ngâm bàn chân trắng nõn vào trong thùng gỗ, nói: "Các ngươi nói đúng, nhưng hiện tại ta không cần Hoàng thượng ban tiền tài.
Ta muốn Hoàng thượng đồng ý để ta hòa ly với Vương gia, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, nam kết hôn nữ gả chồng, không liên quan gì đến nhau nữa."
"Cái gì?" Mọi người hoảng sợ hô một tiếng, ai cũng thấy khó tin, nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.
Nước trong tay Tửu Nhi văng ra ngoài; Lam Nhi đang ngồi may vá thì bị kim đâm vào tay; Hồng Nhi đang pha trà thì nước trà sánh ra ngoài, bắn đầy bọt nước lên tay nàng ấy.
"Nương nương, không ngờ người lại muốn hòa ly với Vương gia? Vì sao ạ?"
"Đúng rồi, dù sao người cũng là Vương phi thân phận cao quý, nếu hòa ly rồi thì người có thể đi đâu mà sống đây?"
"Nương nương, dáng dấp Vương gia tuấn tú như vậy, uy vũ như vậy, dù ngài ấy không cưng chiều người, nhưng cho dù người chỉ làm Vương phi trên danh nghĩa thì cũng tốt hơn là gả cho nam nhân khác, tại sao lại phải hòa ly?"
"Còn nữa, nương nương, nếu người hòa ly với Vương gia thì chúng em phải đi đâu đây? Người là chủ tử tốt nhất đáng yêu nhất mà chúng em từng gặp được, chúng em không nỡ rời khỏi người."
Từ khi đi theo Vương phi, các nàng đã có thêm nhiều kiến thức, biết được rất nhiều thứ mà trước kia chưa từng biết đến.
Các nàng và Vương phi còn cùng uống rượu ăn thịt, làm các loại thức ăn ngon, mở tiệc đồ nướng, ngâm thơ đánh đàn, cuộc sống này cũng có thêm nhiều thú vui.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của mấy nha đầu, Vân Nhược Linh vội vàng an ủi các nàng: "Các ngươi yên tâm, cho dù ta hòa ly với Vương gia, nhưng nếu chỉ cần các ngươi nguyện đi theo ta thì ta sẽ dẫn các ngươi theo.
Về phần chúng ta sinh sống như thế nào thì ta còn có y thuật, chẳng lẽ lại sợ không sống nổi?"
Với y thuật của nàng thì đến lúc đó chỉ cần tùy tiện mở một cái y quán cũng có thể nuôi sống chính mình.
Tửu Nhi thở dài một hơi: "Vương phi, nếu chỉ có mấy nữ nhân như chúng ta mở y quán mà không có ai đủ mạnh để che chở, chỉ sợ y quán của chúng ta cũng không tồn tại được, dù sao thì y thuật của Vương phi tốt như thế, sợ rằng sẽ đạp đổ chén cơm của bọn lang băm.
Hủy chén cơm của người ta thì cũng như thù giết cha giết mẹ, em sợ người ta liên kết lại với nhau ức hiếp một nữ nhân như người, Vương phi vẫn phải cần Vương gia chở che mới được."