Vân Nhược Linh thấy Tô Minh khách sáo với mình như thế, vội nói: "Tô đại nhân, để ta xem qua bệnh tình của thế tử trước đã, nhưng mà trước kia ta cũng chưa từng gặp bệnh này, ta chỉ có thể nói, ta sẽ cố gắng hết sức thôi.
"
Bệnh tương tư thuộc lĩnh vực của bác sĩ tâm lý, trước đây nàng hoàn toàn chưa từng gặp qua, nên nàng không dám hứa trước với Tô Minh.
Nhưng cách chữa bệnh, nàng có biết được một chút.
"Không sao, chỉ cần vương phi bằng lòng xem qua một chút, bổn quan đã thấy an ủi phần nào rồi.
Y thuật của vương phi cao minh, người là tài năng có hạn trên thế gian, không chừng người có thể chữa khỏi bệnh tương tư của nó thì sao.
" Tô Minh nói đầy mong chờ.
Nói xong, ông ta kể ngắn gọn lại bệnh tương tư của Tô Thất Thiếu cho Vân Nhược Linh.
Sau khi nói xong câu cuối, ông ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Người nói xem đứa nhỏ này, người nào không thích, lại đi thích nữ nhân trong cung, vì nữ nhân kia mà đòi sống đòi chết, không chịu ăn uống, mỗi ngày đều nhắc đến nàng ta, người nói xem nếu như nữ nhân kia là phi tần, chẳng phải hắn đã đại nghịch bất đạo rồi sao?"
Mí mắt Vân Nhược Linh giật giật: "Chắc không phải phi tần đâu, Tô đại nhân đừng quá lo lắng.
"
"Cho dù không phải phi tần, nữ nhân có bản lĩnh đi lại trong cung, nó có thể tơ tưởng đến sao? Bổn quan phái rất nhiều người đi tìm, cũng không tìm thấy nữ nhân mà nó miêu tả, thật quá kỳ quái mà.
Nếu có thể tìm được nữ nhân kia, nếu nàng ta không phải phi tần, mà chỉ là họ hàng của phủ đệ hay cung nữ, ta sẽ thay đứa con này, đến gặp hoàng thượng ban hôn cho nó với người đó, đem người về phủ là có thể trị khỏi bệnh tương tư cho nó.
Nhưng sau ngày hôm ấy, nữ nhân kia giống như ma quỷ, biến mất không dấu vết, người nói bổn quan phải làm sao bây giờ, ai da.
" Tô Minh nói rõ đầu đuôi, chắp tay sau lưng thở dài.
Nghe đến đây, mí mắt bên phải của Vân Nhược Linh cứ giật liên tục, nàng còn đột nhiên hắt hơi.
"Vương phi, người làm sao vậy? Có phải cơ thể người thấy không khỏe không?" Tô Mình thấy Vân Nhược Linh hắt hơi nên quan tâm đi đến hỏi han.
Vân Nhược Linh vội lắc đầu: "Ta không sao, chỉ là hắt hơi một cái thôi mà, ta bình thường, bình thường.
"
Lúc này, Tô Minh đột nhiên nghi hoặc nhìn mặt Vân Nhược Linh: "Trên mặt vương phi, sao lại đeo khăn che mặt vậy?"
Vân Nhược Linh đảo mắt: "Vì mấy hôm trước ta ăn hải sản không cẩn thận bị dị ứng, trên mặt có nổi nhiều vết ban, nhìn không đẹp lắm, nên mới phải đeo khăn che mặt.
"
Nàng không thể nói, bệnh của con ngài là vì nhớ ta được.
"Thì ra là thế, mong vương phi giữ gìn sức khoẻ, mời vương phi vào trong.
" Tô Minh nói.
Vân Nhược Linh gật đầu, dẫn theo Thu nhi đi vào.
Nàng nhận ra thái độ đối đãi của Tô Minh với mình vẫn rất khách sáo, không giống như lời đồn tàn nhẫn ác độc, nhưng ánh mắt kia của ông ta lại giống như một con cáo già, ẩn chứa sự khôn ngoan và tính toán thâm sâu.
Một con cáo già rất giỏi giả làm người, nhưng một khi bọn chúng đã ăn thịt người, thì sẽ không lưu tình, đến một cái xương cũng không tha.
Người tài giỏi như vậy là loại người đáng sợ nhất.
Khi nàng đến phòng của Tô Thất Thiếu, nhìn thấy ánh mắt đang đờ đẫn của hắn ta, yếu ớt nằm trên giường, dường như không có một chút sức lực nào.
Sắc mặt hắn ta rất nhợt nhạt, không có lấy một tia máu, nhưng vẫn như trước tuấn tú đến kinh người.
Quần là áo lụa bình thường pha lẫn giữa hai thế hệ, lúc yên tĩnh thế mà lại có cảm giác rất dịu dàng lịch sự tao nhã.
"Khanh Trần, Ly vương phi đến rồi, mau để người xem bệnh cho con.
" Tô Minh vừa vào đã nói với hắn ta.
"Ly vương phi? Là cái người quái dị đó sao? Con không muốn để nàng ta chữa bệnh, nàng ta thì biết chữa bệnh gì chứ?" Vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh đi vào, ánh mắt hắn ta mờ đục liếc nhìn nàng một cách ghét bỏ.
.