Nàng kinh hãi mở mắt ra thì thấy Sở Diệp Hàn đã nhắm mắt lại, hôn nàng một cách mãnh liệt.
Nàng ngay lập tức mở to mắt, kinh hãi nói: “Ưm, ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra.
Nói xong, nàng mạnh mẽ quay đầu, tách
mỗi ra, không cho hắn động vào.
Tên nhóc này, rõ ràng là ghét nàng như vậy sao lại không đuổi nàng đi mà còn thật sự hôn nàng.
Ngay lập tức nàng cảm thấy cái được không bù nổi cái mất, khóc không ra nước mắt.
Sau khi có được một nụ hôn ngọt ngào, Sở Diệp Hàn cười lạnh nhướng mày.
Hắn vốn không muốn hôn nàng nhưng bộ dạng vừa nãy của nàng thật sự rất quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào tháng tư khiến cho hần không chịu được muốn nếm thử, ma xui quỷ khiến hắn liền hôn lên nó.
Ừ, hương vị không tệ.
Chỉ đáng tiếc, nàng là con gái của kẻ thù của hắn.
Vân Nhược Linh bị nụ cười của Sở Diệp Hàn làm cho hoảng sợ, sợ đến phát run, nàng nghi ngờ vết thương của nam nhân này thật ra là rất nhẹ.
Thể lực của hắn tốt như vậy, võ công lại cao cường, nàng thật sự sợ hắn sẽ cưỡng bức nàng ở đây.
Nàng trừng mắt nhìn hắn rồi nuốt một ngụm nước bọt: “Thật ra là vừa nãy ta đã lừa ngươi, ta không chơi lạt mềm buộc chặt với ngươi, càng không yêu ngươi, ta cũng không thích ngươi, ngươi bỏ ra ra, ta muốn đi xuống.
“Không phải ngươi vừa mới thổ lộ với bổn vương sao? Còn chủ động dâng lên một nụ hôn, ngươi nhiệt tình chủ động như vậy bổn vương mà không sủng ái người thật tốt thì không phải đã phí công sức của ngươi sao?”, Sở Diệp Hàn cợt nhả nói.
Nói xong, đôi tay hắn kẹp chặt lấy tay của Vẫn Nhược Linh, nàng phát hiện ra rằng, cho dù hắn bị thương nhưng sức lực của đôi tay này đúng thật là vô hạn.
Tay của hắn kẹp chặt tay nàng như kẹp sắt, nếu hắn không chủ động buông ra thì nàng không thể thoát được.
Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận, nàng thật sự không nên câu dẫn hắn.
“Ta nói thật với ngươi, những lời biểu lộ lúc nãy của ta đều là giả dối cả đấy vì để ngươi chán ghét ta mới cố ý làm ra hành động buồn nôn như vậy.
Người buông ta ra đi, ta vốn không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, không phải người thích Nam Cung Nguyệt sao? Nếu như người nhớ nàng ta rồi, ta sẽ giúp ngươi gọi nàng ta tới để cho hai người ân ái một trận?”, Vân Nhược Linh khóc không ra nước mắt nói.
Sở Diệp Hàn không ngờ người phụ nữ hay ghen này lại đột nhiên hào phóng như vậy.
Nàng vậy mà lại đẩy hắn đến với Nam Cung Nguyệt, hãn xác định nàng thật sự thay đổi rồi.
“Bổn vương muốn sủng người, đó chính là vinh dự của ngươi, ngươi lại muốn đẩy bốn vương cho người khác.”, Sở Diệp Hàn không thích bị kiểm soát, Vân Nhược Linh càng muốn hắn đến với Nam Cung Nguyệt thì hắn lại càng không làm.
Vân Nhược Linh bất ngờ, mang theo ánh mắt khinh thường nhìn hắn: “Ta không ngờ ngươi lại là loại người này, ta còn cho rằng ngươi là một nam nhân rất chung tình, ngươi đã có Nam Cung Nguyệt rồi, còn đến trêu chọc ta làm gì? Ngươi làm như vậy là không chung thủy với nàng ta!”
“Cái gì mà chung thủy? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, bản vương đã có Nam Cung Nguyệt thì không thể có ngươi sao? Ngươi mới là chính thê của bổn vương,, bổn vương sẽ đối xử bình đẳng với hai người, đây không phải là điều người muốn sao?”, Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
Vân Nhược Linh lập tức cười lạnh: “Nói thật cho người biết, ta đây chính là một người rất ghen tị, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, người đàn ông của Vân Nhược Linh ta chỉ có thể thương yêu một mình ta, cưới một mình ta, không được có nữ nhân khác, càng không thể động vào nữ nhân khác.
Nếu như hắn động vào nữ nhân khác, vậy thì ta sẽ bỏ hắn, không bao giờ tha thứ cho hắn.
Trong tim ta, tình yêu rất là thần thánh chỉ có tình yêu một với một mới là thiêng liêng.
Ta tin vào chế độ một vợ một chồng, căm ghét chế độ tam thê tứ thiếp lễ giáo phong kiến.
Vì vậy, ta và ngươi nhất định là không đi chung một con đường, ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng trêu chọc ta, mọi người cứ sống yên ổn là tốt rồi.”.