“Bồn vương sàm sỡ ngươi? Vân Nhược Linh, với tư sắc này của ngươi, cho dù có tự mình dâng tới cửa, bổn vương cũng không thèm nhìn.
Còn có, không phải ngày trước người luôn tìm cơ hội để được chạm mặt bổn vương sao? Bây giờ còn giả vờ thanh cao? Hay là người đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với bổn vương?”, Sở Diệp Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vân Nhược Linh tức ngập đầu nói: “Ngươi tự phụ quá rồi, ai mà thèm chơi lạt mềm buộc chặt với ngươi? Ta không có cái thú vui đó.
Người yên tâm đi, ta đã sớm nghĩ rồi, hoàng thượng nói, chỉ cần thương thế của ngươi lành lại thì sẽ đồng ý với một điều kiện của ta, đến lúc đó ta sẽ nói với hoàng thượng điều kiện của ta chính là hòa ly với người.
Đến lúc đó, hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, chia tay trong vui vẻ, nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một con đường riêng không ai làm phiền đến ai.”
“Ngươi mơ tưởng? Bốn vương tuyệt đối sẽ không đồng ý hòa ly với ngươi, ngươi đã gả vào vương phủ, thì sống là người của Ly vương phủ chết cũng là ma của phủ Ly vương.
Bổn vương đã nói rồi, ngươi không có cửa rời khỏi vương phủ đâu, trừ phi người chết.”, Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Trước kia hắn nghĩ rằng, Vân Nhược Linh nói muốn hòa ly với hắn chỉ là vì tức giận.
Bây giờ hắn không cho rằng như vậy nữa, hắn đã biết là nàng nói thật.
Hắn cảm nhận được, nàng thật sự muốn hòa ly với hắn, không muốn có chút quan hệ nào với hắn nữa.
Hắn không ngờ, người này bị ngã xuống nước một lần mà lại thay đổi lớn như vậy.
Vân Nhược Linh trợn tròn hai mắt, tức giận nói: “Chết thì chết, có gì đáng sợ chứ, chỉ là nếu mà ta chết, ta cũng sẽ kéo theo cả Ly vương phủ chôn cùng!”
Nàng mới không sợ chết.
“Ngươi dám! Ngươi vẫn còn là Vân Nhược Linh trước kia sao? Sau khi ngã xuống nước, ngươi đã thay đổi quá nhanh, đến bổn vương cũng không nhìn thấu được ngươi!”, Sở Diệp Hàn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt tràn ngập hoài nghi.
Lúc này Vân Nhược Linh mới phát hiện, Sở Diệp Hàn đã bắt đầu hoài nghi nàng rồi.
Có khi nào hắn phát hiện ra nàng không phải là Vân Nhược Linh trước kia, hắn sẽ giết chết nàng không?
Đột nhiên nàng nhìn về phía Sở Diệp Hàn, đôi mắt vốn dĩ tràn đầy chán ghét lại biến thành mềm mại trìu mến như nước.
Nàng vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, nhảy mắt rồi nhẹ nhàng nói: “Vương gia, thực ra đúng là ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với ngài, ta làm như vậy đều là để thu hút sự chú ý của vương gia, ngài xem, không phải là ngài đã bị ta thu hút đẩy sao? Sao nào, có phải ngài đã yêu ta rồi không?”
Miệng nàng nói như vậy mà trong lòng lại cảm thấy buồn nôn.
Phụ nữ thời này, muốn sống yên ổn cũng thật không dễ dàng.
Nàng không muốn miễn cưỡng bản thân phải dỗ dành Sở Diệp Hàn, vì vậy chỉ muốn sớm cùng hắn hòa ly, để có thể sống những ngày tháng thoải mái của riêng mình.
Lông mi của Sở Diệp Hàn vừa động, trong mắt xẹt qua một tia tìm tòi nghiên cứu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên, còn thật hơn cả vàng thật, nếu không phải vì ngài, tại sao ta phải đi cứu người chứ? Ta làm tất cả những việc này đều là vì thu hút sự chú ý của ngài.”, Vẫn Nhược Linh nói càng nhẹ nhàng hơn, đến chính bản thân nàng nghe cũng thấy mềm nhũn cả người.
Nàng nghĩ, Sở Diệp Hàn ghét nàng như vậy, nghe thấy những lời này của nàng chắc chắn sẽ càng chán ghét nàng hơn.
“Ồ? Hóa ra người làm tất cả những việc này đều là vì bổn vương, hóa ra là người vẫn luôn yêu bổn vương sao?”, đôi mắt phượng của Sở Diệp Hàn co rút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Vân Nhược Linh vội vàng gật đầu, nhằm mắt lại, chu đôi môi đỏ mọng về phía hắn: “Ừ ừ, Vương gia, thần thiếp vẫn luôn yêu ngài, thần thiếp làm tất cả đều là vì ngài đấy.”
Nói xong, nàng chu môi lên càng hướng đến gần hẳn.
Nàng đã làm đến mức buồn nôn như thế này rồi, Sở Diệp Hàn chắc chắn là sẽ nhanh chóng đuổi nàng đi, như vậy thì nàng có thể chạy trốn rồi.
Ai mà biết được, lại có một đôi môi ấm áp đưa tới..