Lúc này, xe ngựa đã dừng trước mặt mọi người, một người đàn ông trung niên mặc triều phục màu xanh bước ra từ trong xe, vẻ mặt bình tĩnh.
Người đàn ông cầm trong tay thánh chỉ màu vàng của hoàng đế, ánh mắt uy nghiêm của ông ta quét qua đám người đang vây xem, sau đó từ từ mở thánh chỉ ra: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm nhận được tin Uy vũ Đại tướng quân đã tỉnh lại, tình hình vết thương cũng đã ổn định, đang có xu hướng tốt lên, mời bà con nhanh chóng giải tán, không được tập trung trước cửa phủ Tấn vương.
Ly vương không qua đời, thái y trong cung và Ly vương phi đang dốc lòng cứu chữa cho hắn.
Cho dù phải tốn bao nhiều tài lực, nhân lực, thể lực, đều sẽ cố hết sức để cứu sống vị chiến thần này của Sở quốc.”
“Trẫm đã tra rõ, kẻ hành thích Ly vương chính là thích khách của địch quốc.
Vì để kích động mối quan hệ giữa Tấn vương và Ly vương nên thích khách đã đổ tội này lên đầu Tấn vương, Tấn vương là vô tội, nhưng hắn lại dung túng thị vệ tàn sát bách tính, tạo nên một cuộc xung đột đẫm máu nghiêm trọng, đáng bị trừng phạt.
Trẫm sẽ sai người điều ra rõ ràng vụ án về Ly vương bị hành thích, trả lại công đạo cho Ly vương, cũng để cho bách tính một câu trả lời, càng sẽ an ủi người nhà của những bách tình bị thương vong, chắc chắn sẽ không để cho bách tính của Sở quốc phải chết một cách oan uổng.
Bách tính của Sở quốc đều là con dân của trẫm, trẫm yêu dân như con, quyết không để cho bất cứ người nào làm hại con dân của trẫm.
Mời bách tính hãy mau giải tán về với gia đình, đừng tin vào những lời đồn vô căn cứ, hãy mau trở về với cuộc sống thường ngày, khâm thử!”
Mọi người vừa nghe đã lập tức hét lên sung sướng.
“Thật sao? Ly vương không chết, hắn đã được cứu sống rồi? Vậy thì tốt quá rồi!”
“Vậy tại sao trước kia lại có người tung tin là hắn đã mất mạng? Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?”
“Có phải là có kẻ đã tung tin đồn nhảm không? Vì vậy là mọi người đều hiểu lầm?”
“Bất kể là tung tin đồn nhảm hay không, nay đã biết được là Ly vương không chết, chúng ta đều có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thật tốt quá, chúng ta đều có thể yên tâm rồi, có thể về nhà ngủ rồi.”
“Chỉ là, hoàng thượng nói rồi, kẻ hành thích Ly vương là thích khách của địch quốc, không phải là Tấn vương, có phải chúng ta đã trách nhầm Tấn vương rồi không?”
“Không biết, nếu thật sự chúng ta trách nhâm Tấn vương, tại sao hoàng thượng lại đánh hắn ba mươi đại bảng?”
“Đương nhiên là đo Tấn vương tính tình không tốt, đã đắc tội bách tính, còn hại chết Vương Nhị, hoàng thượng mới trừng phạt hẳn.
May mà hoàng thượng còn an ủi, chăm sóc cho những bách tính bị tử thương, nếu không dựa vào phong cách làm việc của Tấn vương, chắc chắn lão bách tính sẽ phải chịu cảnh lầm than.”
“Nếu nói như vậy, Hoàng thượng của chúng ta là một minh quân, là một vị vua tốt.
Ông ta không chỉ cố gắng cứu sống Ly vương mà còn trừng phạt Tấn vương, căn bản không vì Tấn vương là đích trưởng tử của ông ta mà thiên vị, điều đó cho thấy, vị hoàng đế này vẫn rất đáng trân trọng, cũng là nói, đất nước của chúng ta còn có vương pháp, còn có thiên lý, còn có hi vọng.
“Chỉ cần Ly vương không sao, Tấn vương bị trừng phạt, bách tính thương vong được an ủi, vậy thì chúng ta đều giải tán thôi.”
Chỉ có đất nước có vương pháp, thiên lý thì lão bách tính mới có hi vọng.
Lão bách tính đã đứng trước cửa Tấn vương phủ chiến đấu cả một đêm, vừa mệt vừa đói, cũng rất nhanh không thể cầm cự được nữa rồi.
Bây giờ nghe thấy tin Sở Diệp Hàn đã tỉnh lại, mọi người đều vô cùng vui mừng, nhanh chóng giải tán về nhà.
Đợi đến khi người giải tán hết hơn phân nửa, Tô Thường Tiếu mới vội vàng đi đến trước xe ngựa, nói với Tô Minh: “Đa tạ phụ thân đã giải vây cho chúng ta.”
Tô Minh nhìn về phía Tấn vương đang nằm trên cáng, thở dài nói: “Mau đưa hắn vào trong chữa trị đi.”
Tính cách của Tấn vương rất bốc đồng, độc đoán lại còn kiêu ngạo, lòng tự tôn cao, không biết có đáng để mình ủng hộ hay không.
Trong đám đông khi nghe thánh chỉ có mấy thám tử thần bí đã nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hóa ra là Ly vương chưa chết, hắn vẫn còn sống, vậy thì bọn chúng phải nhanh chóng truyền tin này về Thiên Thịnh quốc để cho Hoàng thượng quyết định, rốt cuộc có cần xuất binh đánh úp Sở quốc hay không..