Nơi này là nhà của Sở Diệp Hàn, Trưởng công chúa là tỷ tỷ của hắn, nàng ta muốn ở lại liền ở lại, nàng sẽ không nhiều lời.
Lúc này, gã sai vặt cầm theo một cái bộ con đi ra, Vân Nhược Linh biết Sở Vân Hàn đã tiểu tiện xong liền quay lại tẩm điện một lần nữa.
Trong hoàng cung, khi Hành Nguyên đế nghe được tin Sở Diệp Hàn tỉnh lại nhất thời thở phào một hơi.
Vân Nhược Linh kia quả nhiên là người có bản lĩnh, ông ta vừa ra lệnh nàng liền cứu sống được Sở Diệp Hàn.
Ông ta ngay lập tức dặn dò Liễu công công, “Nhanh chóng truyền tin tức Ly vương tỉnh lại ra bên ngoài, nhanh chóng để người Thiên Thịnh quốc biết, trầm muốn khiến cho Phong Cẩm Diệp dừng việc tiến công Sở quốc.
”
Ông ta là Hoàng đế nhưng lại sợ Thiên Thịnh quốc như vậy, nói ra ngoài phỏng chừng sẽ thành chuyện cười cho người khác.
Nhưng từ trước tới nay Thiên Thịnh quốc vẫn luôn dũng mãnh, Sở quốc lại không tìm được nhân tài quân sự có thể chống lại bọn họ, ông ta chỉ có thể dựa vào Sở Diệp Hàn.
Lần này, là do Sở Diệp Hàn may mắn, đợi sau này ông ta tìm được một dũng tướng có thể thay thế Sở Diệp Hàn rồi sẽ giết hắn.
Chờ sau khi chuyện này xong xuôi, ông ta sẽ tìm cách làm suy yếu thế lực của Sở Diệp Hàn, bắt hết đám tử sĩ gây chuyện kia lại rồi giết hết toàn bộ.
“Vâng, hoàng thượng.
” Liễu công công nói.
Hành Nguyên Để lại nhìn về phía Tô Minh, “Trầm lập tức hạ một đạo Thánh chỉ, ngươi mang đến Tấn vương phủ bình định lại đám dân chủng phẫn nộ, chỉ cần Sở Diệp Hàn tỉnh lại, đảm dân chúng kia nhất định sẽ yên ắng lại nhanh thôi”
Tô Minh chắp tay nói, “Vãng, hoàng thượng, chỉ là thần không nghĩ tới Ly vương sẽ tỉnh lại khéo như vậy, người vừa bảo Liễu công công xuất cung không được bao lâu hằn liền tỉnh lại.
“Ngươi đang hoài nghi, trước đó hắn giả bộ hôn mê?” Hành Nguyên đế âm lãnh nheo mắt lại.
“Thần cũng không có chứng cứ, có lẽ là trùng hợp.
” ánh mắt Tô Minh lóe lên tia nghi ngờ.
Hành Nguyễn Đế lạnh lùng nói: “Chuyện đến nước này, dù hằn giả bộ hôn mê lừa gạt trầm, trẫm cũng không làm gì được hắn.
”
Ai bảo hiện tại Sở quốc đang cần đến hắn chứ?
Nếu như mấy nhi tử kia của ông ta, lợi hại bằng một nửa Sở Diệp Hàn thì ông ta cũng chẳng bị quản chế bởi hàn.
Cửa lớn Tấn vương phủ, lúc này vẫn một mảnh hỗn loạn.
Dù Hoàng đế đã đánh Tấn vương một trận sau đó vứt ra trước mặt bách tính bắt hắn ta nhận tội nhưng lão bách tính vẫn cực kỳ phẫn nộ, không chịu tha thứ cho hắn ta.
Tô Thường Tiếu sớm đã thay một bộ đồ mới, quỳ bên người Tấn vương, nước mắt ồ ạt chảy ra.
Sao Hoàng thượng lại nhẫn tâm như thế, vậy mà đánh Tấn vương thành dạng này.
Lại còn đẩy hắn ta ra ngoài thị chúng, mặt mũi Tấn vương phủ nàng ta còn để vào đâu nữa?
Tấn vương bị đánh thành như vậy mà những điều dân kia vẫn không chịu buông tha, một mực ầm ĩ kêu gào bắt hắn ta đền mạng cho Sở Diệp Hàn.
Nghĩ tới Sở Diệp Hàn, tim của nàng ta cực kỳ đau đớn, nhưng hiện tại nàng ta không có tâm tư đau khổ vì hắn, nàng ta phải giải quyết nguy cơ trước mắt.
Đồ ngu ngốc Tấn vương này, từng bước từng bước chọc giận tất cả bách tính khiến cho lão bách tính tụ tập tại cửa lớn Tấn vương phủ ngày càng nhiều, nếu không phải nàng ta phái người báo cho phụ thân để phụ thân phải đại ca cùng nhị ca đến trấn an dẫn chúng sợ rằng lúc này Tấn vương phủ đã bị đảm điều dân này san bằng rồi.
Đúng lúc này, phía trước Tấn vương phủ đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, phía trước và sau chiếc xe ngựa kia có rất nhiều gia đình.
Tô Thường Tiểu thấy chữ Tô viết trên xe ngựa ngay lập tức đứng dậy, kích động nhìn về phía xe ngựa kia.
Bách tính thấy có một cỗ xe ngựa chạy tới cũng chợt yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào xe ngựa.
“Kia hình như là xe ngựa của phủ Trung Dũng Công, Trung Dũng Công tới đây làm gì?” có người nói.
“Nhất định là đến giúp Tấn vương trấn áp dân chủng, Trung Dung Công là nhạc phụ của Tấn vương, bọn họ là cùng một giuộc đều chẳng phải thứ gì tốt.
”.