Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 168




Chương 168: Vương phi quá cô đơn

“Đúng vậy, phu nhân chỉ cần giữu vững vị trí chủ mẫu, sẽ không ai dám tranh giảnh với người”

Nam Cung Nguyệt suy nghĩ một chút, lại nói: “Chỉ là ta vẫn là không cam tâm. Đàm Nhị, đợi chút nữa ngươi đến Phi Nguyệt Các xem Vương gia có tới chỗ Vương phi không, rồi nhanh chóng về bẩm báo với ta”

“Vâng, thưa phu nhân.” Đàm Nhi cung kính nói.

Lúc Đàm Nhi lén xuống Phi Nguyệt Các, lại nhìn thấy Vương gia nhảy lên bay lên phủ tường, đi về hướng sân điện của Vương phi.

Nàng ta không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này.

Không ngờ, phu nhân thật sự đoán đúng.

Đợi Vương gia đi, nàng ta nhanh chóng đứng dậy, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đi Vũ Nguyệt Các bẩm báo.

Lúc này trong Phi Nguyệt Các, Vân Nhược Linh đang nằm dài trên giường, lấy chăn mần cuốn chặt quanh người, nhìn Thu Nhi đang giúp nàng nhét góc chăn, nói: “Thu Nhi, em thật sự không ngủ cùng ta sao?

Mùa đông lạnh quá đi, ta ngủ một mình không thấy ấm”

Đúng lúc này, cửa bị đẩy mạnh ra.

Chỉ nghe “phanh” một tiếng, cánh cửa kia đụng mạnh vào tường, may mắn là vừa rồi Thu Nhi không khóa cửa, nếu không chốt cửa chắc chắn sẽ bị làm hỏng.

Thanh âm này dọa Vân Nhược Linh và Thu Nhi rụt người lại, hai người hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng, thấy Sở Diệp Hàn đạp trên ánh trăng, dáng vẻ đầy thâm trầm đáng sợ đi đến.

Một cơn gió lạnh lùa vào, Vân Nhược Linh lạnh đến run người.

Bên ngoài, bốn tiểu nha đầu trông cửa nhìn thấy Vương gia đầy thịnh nộ, từng người bị dọa sợ đến núp ở đó, không dám nói chuyện.

Nét mặt Sở Diệp Hàn thâm trầm, ánh mắt như băng lạnh, trừng mắt nhìn nàng, tay năm thành quyền, quát lên: “Vân Nhược Linh, ngươi đói khát đến thế này rồi sao? Ngay cả tỳ nữ của mình cũng không buông tha? Ngươi thật sự là không biết xấu hổi”

Vân Nhược Linh sững sờ: “Ngài có ý gì? Ta đói khát chỗ nào? Ngài nửa đêm không ngủ lại chạy đến nơi này tìm ta gây phiền phức, ngài mới không biết xấu hổ”

Thu Nhi thấy Vương phi dám mắng Vương gia như thế, sợ hãi v‹ vàng nói: “Nương nương, người đừng tranh cãi nữa, người mau nhận lỗi với Vương gia đi”

Vân Nhược Linh lạnh lùng nghiêng đầu: “Ta không nhận sai, ta không sai, vì sao phải nhận sai chứ?”