Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 163




Chương 163: Tìm nam nhân để khiến ngài tức chết mới thôi

Sở Diệp Hàn sâm mặt, chắp tay sau lưng, cứ đi mà không nói một lời nào.

Đôi mắt hắn âm u, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người khác không đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Vân Nhược Linh đi theo phía sau, vì hắn đi cực kỳ mau lẹ, chân còn dùng khinh công, đi giống như chuồn chuồn lướt nước, cho nên Vân Nhược Linh đã mau chóng bị hắn bỏ lại một đoạn dài phía sau.

Mặt đất vừa ướt vừa trơn, đi lại rất khó khăn, mắt thấy mình sắp đuổi không kịp Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh tức.

giận đến mức đứng lại tại chỗ, đột ngột hô to một tiếng: “Ngài đi nhanh như vậy làm gì? Ngài không đợi ta được à?”

Sở Diệp Hàn lạnh lùng dừng lại, bóng lưng cứng đơ: “Tại sao bổn vương phải chờ ngươi?”

Vân Nhược Linh giơ tay ra hà một hơi, chà xát đôi tay đỏ.

bừng vì bị lạnh, tức giận nói: “Bởi vì ta là thê tử của ngài. Ngài cưới ta, là trượng phu của ta, nữ nhân coi trượng phu như trời, ngài chính là trời của ta, bởi vậy phải chịu trách nhiệm với ta”

Bắt một nữ tử yếu đuối như nàng đi trên cung đạo dài như thế, không chết vì lạnh thì cũng sẽ chết vì mệt.

“Bổn vương chủ động cưới ngươi à? Cũng không biết ai đã mặt dày mày dạn một hai phải gả cho bổn vương, bổn vương mới đành phải cưới nàng ta” Sở Diệp Hàn nói không chút khách khí.

Vân Nhược Linh bị lời nói của hắn chọc tức, một ngọn lửa giận dữ nảy lên trong lòng, nàng tức giận hỏi: “Vậy vừa nãy ngài nói như thế trước mặt Thái hậu làm gì?”

“Nói cái gì?” Sở Diệp Hàn hỏi.

“Thì chính là lời ngài đã hứa với Thái hậu.” Vân Nhược Linh sắp bị đông cứng tới nơi, nàng chỉ cảm thấy ngón chân tê dại, hàm răng run lên.

Vừa rồi vốn dĩ cung nhân định chuẩn bị kiệu cho bọn họ, nhưng Sở Diệp Hàn lại lạnh nhạt từ chối, hắn nói muốn đi dạo một mình trong chốc lát.

‘Vương gia cũng chưa ngồi kiệu, một Vương phi như nàng cũng ngại chạy đi ngồi kiệu một mình, đành phải bám theo hắn.

Lúc tới nàng cũng không nhớ đường, cho rằng cung đạo này rất ngắn, ai biết cung đạo lại dài như vậy.

Bây giờ nàng hối hận muốn chết, vừa nãy đáng lẽ nàng không nên quan tâm những lễ nghi nam tôn nữ ti này, tự đi ngồi kiệu mới phải.

Xem ra trong xã hội nam tôn nữ tỉ này, nữ nhân phải ích kỷ hơn một chút.

Sở Diệp Hàn nghe thấy Vân Nhược Linh nói vậy, tức khắc cười lạnh một tiếng, hắn bước về phía nàng, trong mắt toàn là sự châm chọc: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng đó là thật? Bổn vương nói những lời đó, chẳng qua chỉ là dỗ Thái hậu mà thôi, không ngờ ngươi lại coi là thật. Vân Nhược Linh, sao ngươi không lấy gương soi lại mình đi, chỉ bằng dáng vẻ này của ngươi mà cho rằng bổn vương sẽ sinh hài tử với ngươi ư?”

Hắn cũng không biết ban nãy tại sao hắn lại đột nhiên hứa hẹn như vậy với Thái hậu, muốn tận sức hoàn thành nguyện vọng ôm tôn tử của Thái hậu.

Nhưng sau khi nói xong, hắn đã hối hận.

€ó phải như thế chứng tỏ hắn muốn sinh hài tử với Vân Nhược Linh hay không?

Nhưng trong lòng hắn thấy không muốn một chút nào, thậm chí còn cực kỳ căm ghét nàng, nhưng lại ma xui quỷ khiến nói như vậy trước mặt Thái hậu.

Hắn không ngờ được Vân Nhược Linh lại tin lời hắn nói.

Vân Nhược Linh sửng sốt, tức khắc cười lạnh một tiếng: “Ngài cho rằng ta muốn sinh hài tử với ngài ư? Nếu như ngài đồng ý hòa ly với ta, ta sẽ lập tức tìm một nam nhân ưu tú còn hơn cả ngài, sinh mười tám hài tử cùng với hắn, khiến ngài tức chết mới thôi”

“Ngươi dám! Vân Nhược Linh, tại sao người của Vân gia các ngươi lại vô sỉ như thế? Cha ngươi hại cha mẹ ta, vậy mà ngươi lại có thể nói những lời kiểu này một cách đúng lý hợp tình trước mặt bổn vương, là ai cho ngươi mặt mũi đó thế?” Sở Diệp Hàn siết chặt bàn tay, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh.

“Cha ta là cha ta, mà ta là ta, chuyện mà ông ấy làm không liên quan gì tới ta. Mặc dù ta rất đồng cảm với những gì ngài đã gặp phải, nhưng mà chuyện do ai làm thì người đó gánh vác, ngài không thể trách tội liên quan như vậy được”

Vân Nhược Linh dùng tư duy thời hiện đại để nhìn nhận về chuyện này.