Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 142




Chương 142: Vương phi rơi xuống nước rồi

Vân Nhược Linh thật sự không sợ chết?

Hay là ỷ vào thế lực của phụ thân nàng ta Vân tướng?

Vân tướng thì có thể đấu với phụ thân nàng ta một trận, tiếc là cũng sẽ chỉ là một bại tướng dưới tay thôi.

“Ta có đổ oan cho ngươi hay không, chúng ta đi đến trước mặt Ly vương nói, ngươi dám đi cùng ta không?” Vân Nhược Linh nói xong, liền muốn đi đến kéo tay Tô Thường Tiếu.

Tô Thường Tiếu đột nhiên lùi lại, hung hăng đẩy tay nàng ra, đôi mắt độc ác nheo lại: “Vân Nhược Linh, ta cảnh cáo ngươi, không cần lo việc bao đồng, ngươi cho là Diệp Hàn sẽ tin lời của ngươi? Trong cung này không có bất kỳ người nào tin lời của ngươi, bọn họ chỉ tin ta”

“Đó là trước kia, bây giờ ta có chứng cứ, là các ngươi hại Thái hậu, hắn nhất định sẽ tin tưởng ta”

“Ngươi thật sự có chứng cứ?” Sắc mặt Tô Thường Tiếu lập tức bị dọa sợ đến trắng bạch, trong lòng nàng ta cả kinh.

Chả trách Vân Nhược Linh lại dám tìm nàng nói chuyện, hóa ra nàng ta thật sự có chứng cứ.

Nàng ta không ngờ, nữ nhân này lại trở nên lợi hại như vậy.

Chẳng phải nàng là ả nữ nhân đần độn sao?

“Ngươi nói xem? Đợi ta giao chứng cứ cho Sở Diệp Hàn và Hoàng thượng, ngươi thấy bọn họ có còn tin ngươi hay không”

Vân Nhược Linh không ngờ, chẳng qua là nàng tùy tiện lừa gạt một chút, lại lừa cho Tô Thường Tiếu phải biến sắc.

Bây giờ nàng dám khẳng định, hung thủ chính là Tấn vương và Tấn vương phi.

Ngay tại lúc này, nàng ta liếc nhẹ bờ hồ một cái, nhìn hồ nước đóng băng lạnh thấu xương ở kia, đáy lòng nàng ta hung ác, kéo tay Vân Nhược Linh qua, để tay nàng hướng về phía mình, hung hãn đẩy một cái.

“Ngươi làm cái gì?” Vân Nhược Linh bị thay đổi bất ngờ của Tô Thường Tiếu dọa sợ hết hồn.

Nàng ta đang làm cái gì?

Ngay tại lúc này, Tô Thường Tiếu đã thần bí nhìn nàng một cái, cười lạnh với nàng, hung hăng kéo tay nàng về phía mình, đẩy một cái trên người nàng ta.

Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, Tô Thường Tiếu rơi vào trong hồ.

“Vương phi!” Trong chớp mắt này, cửa cung ở kia đột nhiên truyền tới âm thanh giận dữ của Tấn vương.

Vân Nhược Linh bị biến cố này dọa sợ hết hồn, nàng xoay người, thấy Tấn vương và Sở Diệp Hàn đều cuống cuồng chạy tới bên hồ.

Hai người bọn họ tại sao lại đột nhiên xuất hiện?

Chẳng lẽ, Vân Nhược Linh từ sớm đã thấy bọn họ đi ra, liền tính toán để nàng đẩy nàng ta rơi xuống hồ?

Thật là nữ nhân âm hiểm.

Nàng thật sự là mở mang kiến thức về những thứ âm hiểm này của nữ nhân nơi thâm cung cổ đại.

Tấn Vương nhanh nhẹn lao tới, giống như hỏa tiễn vậy, mạnh mẽ xông vào trong hồ, vớt Tô Thường Tiếu lên.

Mà bước chân của Sở Diệp Hàn chỉ dừng lại ở bên bờ, hắn thấy Tấn vương nhảy xuống, hắn cũng không có hành động nào nữa.

Hắn lấy lý do gì đi cứu người?

Sau đó, hắn xoay người, ánh mắt thâm độc phãn nộ trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, trong mắt bừng lên lửa giận hừng hực, từng bước từng bước áp sát Vân Nhược Linh.

Thoáng cái, hắn hung hãn bóp cằm nàng: “Vân Nhược.

Linh, ai cho ngươi tổn thương nàng? Ngươi cái nữ nhân độc ác này, ngươi cố chấp không đổi! Có tin Bổn vương giết ngươi không?”

Vân Nhược Linh ngẩng đầu lên, trong mắt cũng bắn ra ánh lửa như đao thép: “Con mắt nào của người nhìn thấy ta tổn thương nàng ta? Nếu như ta nói với ngươi, là nàng ta tự mình cầm tay ta đẩy nàng ta, là chính nàng ta cố ý rơi xuống hồ, ngươi có tin hay không?”

“Bổn vương không tin, Thường Tiếu không phải loại người như vậy, trái lại là ngươi, cho tới nay luôn mưu tính không chính đáng, chẳng qua là Bổn vương không nghĩ tới, lá gan của ngươi lại lớn như vậy, dám ở trong cung tổn thương người” m thanh Sở Diệp Hàn giận dữ, chấn động khiến hoa mai ở bốn phía cũng rơi xuống.

“Cho tới bây giờ ngươi cũng chỉ tin tưởng người khác, chưa bao giờ tin tưởng ta đúng không? Nếu như ta nói với ngươi, là Tấn vương phi cấu kết với người khác hãm hại Thái hậu, ngươi có tin hay không?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.

“Ngươi nói bậy, Bổn vương không tin” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói ra, nhưng lại bỏ tay đang nắm cằm của Vân Nhược Linh xuống.