Lực lượng hộ tráo vừa mới vỡ nứt, tòa Thần Miếu cổ xưa liền giống như là một nữ nhân đã bị lột sạch quần áo, không hề có năng lực phòng bị gã
xâm lấn Phó Thư Bảo này nữa.
- Không nghĩ tới chỉ một cái lực
lượng hộ tráo cũng đã mạnh mẽ đến như vậy, với thực lực Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Lực mới có thể miễn cưỡng phá vỡ. Nếu như bên trong Thần Miếu
còn có loại cơ quan gì đó nữa, đó mới thật sự không ổn a! Thời điểm đi
vào nhất định phải tập trung mười phần, cẩn thận một chút mới được.
Phá vỡ xong lực lượng hộ tráo, Phó Thư Bảo cũng không có bởi vì vậy mà cao
hứng, mà tâm tình ngược lại còn ngưng trọng hơn mấy phần. Đứng ở đằng xa quan sát trong chốc lát, sau khi xác định cẩn thận không có vấn đề nguy hiểm gì phát sinh, hắn mới huy động Lực Lượng Chi Dực, hướng về phía
bình thai phía trước đại môn của Thần Miếu bay đi.
Bởi vì là một
tòa kiến trúc xây dựng ngầm bên trong vách núi đen, bản thân tòa Thần
Miếu cũng đã chiếm cứ một địa phương thật rộng lớn, vì thế đám bình thai phía trước đại môn so sánh ra phải nhỏ hơn rất nhiều. Chẳng qua những
thứ xây dựng nên cái bình thai kia cũng đều là những khối đá thật lớn,
mỗi một khối cũng đều lớn khoảng chừng năm sáu thước, sức nặng nhìn qua
ít nhất cũng hơn một vạn cân.
Khó có thể tưởng tượng nổi, người
của Luyện Quốc Thời đại Khởi Nguyên bằng cách nào có thể một phen đem
những khối đá nguyên liệu nặng nề như vậy vận chuyển lên trên vách núi
đen cao hàng trăm thước như vậy?
Đại môn đi vào Thần Miếu này
cùng với đại môn của Thần Miếu Luyện Hoa Nữ Thần cũng có cùng độ cao
tương đương, khoảng chừng hơn hai chục thước. Mấy trăm cái cột đá khổng
lồ chống đỡ phần khung đỉnh nặng nề to lớn, làm cho người ta có một loại cảm thụ vô cùng nguy nga, đồ sộ. Một người bình thường đứng trước mặt
nó, tự nhiên sẽ nảy sinh một loại cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé.
Phốc!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa từ trong ngón tay của Phó Thư Bảo bắn ra, phiêu phù bay vào bên trong tòa Thần Miếu.
Không gian hắc ám bên trong Thần Miếu nhất thời xuất hiện một đoàn ánh
sáng. Đốm Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa kia phi hành thẳng tắp về phía
trước, những nơi mà nó đi qua, phạm vi mấy thước chung quanh cũng bị
chiếu sáng lên.
Đáng tiếc chính là, bên trong lại hoàn toàn trống trơn!
- Không có khả năng!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Một tòa Thần Miếu như vậy, khẳng định là phải hao phí công sức vô cùng
mới có thể xây dựng được, nếu như đã xây dựng xong, ngay cả một vị Thần
linh đặt vào trong này để cung phụng cũng không có, làm sao có khả năng
đó chứ?
Không ai lại đi dùng một cái giá thật lớn để tu kiến một
tòa Thần Miếu rồi lại không đặt Thần linh vào trong này cung phụng cả.
Cho dù là Luyện Quốc cực kỳ cường đại cũng không có khả năng làm ra loại chuyện tình ngu xuẩn như vậy.
Ngay trong lúc Phó Thư Bảo còn
đang nghi hoặc tự hỏi, thì đốm Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa kia đã bay
đến điểm cuối của tòa Thần Miếu. Ngay trong nháy mắt kia, một gương mặt
Thần tượng vô cùng dữ tợn đột nhiên tiến vào trong tầm mắt của Phó Thư
Bảo. Mặt xanh nanh trắng, mắt to như chậu đồng, một đôi lỗ tai đầy đặn
nhọn hoắt. Ngay khu vừa nhìn thấy, Phó Thư Bảo liền đột nhiên nghĩ tới
một vị Thần linh mà hắn từng đọc được trong truyền thuyết tại thế giới
nguyên bản của hắn, chính là Thác Tháp Lý Thiên Vương!
Đốm Băng
Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa kia ba một tiếng liền đập thẳng lên trên gương
mặt của pho Thần tượng dữ tợn kia, sau đó lập tức rơi xuống. Một đường
chiếu rọi xuống, liền có thêm càng nhiều những bộ phận thân thể của Thần tượng được chiếu rọi lên. Trên người hắn mặc một kiện áo giáp vô cùng
cổ xưa, một tay chống nạnh, một tay thì nâng một tòa thạch tháp chiều
cao mười hai tầng!
- Ta dựa vào! Vừa mới nghĩ thấy hắn giống như
vị Thác Tháp Lý Thiên Vương trong trí nhớ của ta, không nghĩ tới người
này thật sự liền nâng một tòa thạch tháp mà chơi đùa! Không biết người
này là loại Thần linh gì đây? Chỉ mong cũng không phải là loại Nhũ Thần
hạ lưu như Luyện Hoa Nữ Thần mới tốt!
Trong lòng Phó Thư Bảo là
một mảnh cảm thụ hỗn loạn. Dưới chân vừa động, thân thể hắn liền nhẹ
nhàng bay thẳng vào bên trong Thần Miếu.
Thân thể còn bay nhanh
bên trong hư không, mười ngón tay lập tức bắn ra, hơn mười khỏa Băng
Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa hướng về phía các góc khác nhau trong tòa Thần
Miếu mà bắn đi. Nhưng lần này đây cũng không phải là bay thẳng vào, mà
là sau khi bay được một đoạn liền huyền phù lại bên trong hư không. Làm
như vậy, chính là tương đương ở bên trong tòa Thần Miếu hắc ám đốt lên
một đám ngọn đèn, không gian tối tăm nhất thời được chiếu sáng lên.
Không gian tòa Thần Miếu rộng lớn vừa rơi vào trong mắt, Phó Thư Bảo cũng
nhất thời khiếp sợ tại đương trường. Giống như những cảnh tượng nhìn
thấy bên trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần vậy, bên trong tòa Thần
Miếu cổ xưa mà thần bí này cũng có mấy trăm đầu Chiến sĩ Thạch Tượng,
hơn nữa lại còn được bảo tồn vô cùng hoàn hảo nữa.
Những Chiến sĩ Thạch Tượng này cùng với Chiến sĩ Thạch Tượng bên trong Thần Miếu của
Luyện Hoa Nữ Thần lại hoàn toàn bất đồng. Chiều cao của bọn chúng nhỏ
hơn rất nhiều, trên người cũng không mặc áo giáp, mà hoàn toàn khỏa
thân, toàn bộ cánh tay cùng với hai chân, thân thể cũng đều xích lõa ra
ngoài, chỉ có ở giữa hai chân là mặc một cái khố nhỏ che lại bộ vị đặc
trưng của nam nhân. Nhìn qua bọn chúng tựa hồ cũng không phải là những
chiến sĩ chính quy có tố chất rèn luyện, trang bị hoàn mỹ gì, mà là đám
chiến sĩ bộ lạc của một bộ lạc thô sơ nguyên thủy nào đó.
Chẳng
qua, những Chiến sĩ Thạch Tượng này tuy rằng không có trang bị hoàn mỹ,
chiều cao thấp bé, thế nhưng cũng đều là mặt xanh nanh trắng, bộ dáng vô cùng hung hãn. Nhìn thấy từng cái từng cái khuôn mặt dữ tợn, biểu tình
hung tàn, tà ác, ánh mắt điên cuồng của bọn chúng, làm cho người ta
không nhịn được sinh ra một loại cảm giác khủng bố là chúng nó sẽ ăn
thịt sống của người ta!
- Đám Chiến sĩ Thạch Tượng này như thế
nào lại cùng với đám Chiến sĩ Thạch Tượng ta nhìn thấy trong Thần Miếu
Luyện Hoa Nữ Thần lại không giống nhau? Chẳng lẽ kẻ được cung phụng bên
trong tòa Thần Miếu này lại không phải là Thần linh cùng một cấp bậc hay sao?
Nhìn thấy một vài cảnh tượng kỳ quái trước mặt, Phó Thư Bảo liền liên tưởng đến rất nhiều thứ. Nhưng mà, bất luận là loại liên
tưởng như thế nào, hắn cũng đều không thể chứng thực được.
Quan
sát trong chốc lát, Phó Thư Bảo dang rộng Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực,
chậm rãi hướng về phía pho Thần tượng ở cuối Thần Miếu mà bay đến. Một
vài phán đoán tuy rằng vẫn chưa được chứng thực, nhưng mà hắn đã chứng
thực được một điều, đó chính là vị Thần linh bộ dáng dữ tợn kia cùng với đám Chiến sĩ Thạch Tượng ở nơi này cũng không phải là những pho tượng
đá thông thường! Bởi vì đám Nguyên Tố Chi Hỏa đầu tiên của hắn đập thẳng lên trên mặt pho Thần tượng kia, gương mặt của pho Thần tượng cũng
không hề bị tổn thương gì cả! Phải biết rằng Nguyên Tố Chi Hỏa của hắn
chính là có tính chất không thể nào dập tắt được. Thậm chí một tấm huyền thiết bình thường cũng có thể nung chảy, nếu là một tảng đá bình thường mà nói, khẳng định sẽ lập tức bị xuyên thủng qua luôn.
Không phải là loại tượng đá thông thường, như vậy chính là loại Thần tượng giống như Thần tượng của Luyện Hoa Nữ Thần vậy!
- Nếu như… ta có năng lực để cho mấy tên gia hỏa này sống lại, hơn nữa
còn nghe theo mệnh lệnh của ta, như vậy đám nữ nhân thối Mặc Lan Lý Sự
kia, ta còn gì phải sợ nữa chứ?
Phát hiện ra điểm bất thường,
trong lòng Phó Thư Bảo liền thật tự nhiên nghĩ đến chuyện tình này. Điều này làm cho trái tim đang buộc chặt của hắn càng thêm căng thẳng hơn,
nhưng lại cũng càng thêm hưng phấn hơn.
Luyện Hoa Nữ Thần còn
chưa có chữa trị hoàn hảo đã lợi hại như vậy rồi, thực lực của nàng
khẳng định là sâu không thể lường được. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Mặc Lan Lý Sự lại dốc hết khả năng cũng muốn để cho Luyện Hoa Nữ
Thần sống lại. Vị Thần cầm thạch tháp mặt xanh nanh trắng trước mặt này, bề ngoài tuy rằng khó coi, nhưng mà thực lực khẳng định là cũng sâu
không thể nào lường nổi. Nếu như có thể giúp hắn hồi sinh lại, nghe theo mệnh lệnh của mình, như vậy, hết thảy những phiền toái trước mắt cũng
không còn phiền toái nữa.
Đi đến dưới chân của pho Thần tượng
kia, nhìn lên thân thể cao lớn hùng vĩ của pho tượng, Phó Thư Bảo lại
lâm vào trong một mảnh tự hỏi. Việc sống lại của Luyện Hoa Nữ Thần có
quan hệ với việc chữa trị phần đầu của nàng ta, nhưng đó khẳng định
không phải là điều kiện duy nhất để sống lại. Mặc Lan Lý Sự khẳng định
vẫn còn nắm giữ những chi tiết quan trọng hơn nữa, bằng không, một ngàn
Chiến sĩ Thạch Tượng kia khẳng định là sẽ không nghe theo lời chỉ huy
của nàng. Như vậy, nếu như có một bí quyết gì đó mà nói, vậy đó là cái
gì đây?
Phần đầu của Thần tượng vị nam Thần mặt xanh nanh trắng
trước mắt này vẫn còn hoàn hảo, thân thể cũng còn hoàn hảo, nếu như chữa trị phần đầu xong liền có thể sống lại, như vậy người này đã sớm ra
ngoài rồi, còn đứng ngây ngốc ở trong này làm gì nữa?
Cái bí mật
của chuyện này, quan hệ đến việc nắm giữ một chi lực lượng khủng bố,
khẳng định là phải có chỗ huyền diệu nào đó. Phó Thư Bảo sẽ không tự cao tự đại cho rằng, hắn suy nghĩ một chút liền tìm ra được bí quyết trong
đó.
- Từ trong miệng của Mặc Lan Lý Sự tìm ra đáp án, không hề
nghi ngờ gì là biện pháp hữu hiệu nhất. Nhưng mà, cái đó cùng với việc
nhổ răng nanh trong miệng hổ thì có gì khác nhau chứ?
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu cười khổ một chút. Vốn dĩ hắn chợt nảy sinh ra biện pháp
này, nhưng mà hắn liền nghĩ thấy đây là biện pháp ngây thơ vô cùng buồn
cười, căn bản là không thể thực hiện được.
Như vậy, cũng chỉ có thể trông cậy vào vận khí, xem thử xem có thể ở trong Thần Miếu này tìm được manh mối gì hay không mà thôi.
Đi dạo vài vòng bên trong Thần Miếu, Phó Thư Bảo phát hiện ra không gian
bên trong Thần Miếu phi thường sạch sẽ. Tòa Thần Miếu lặng yên cô độc
hơn cả vạn năm nhưng cũng không lưu lại bất cứ bụi bặm của năm tháng nào cả. Trên sàn nhà cũng không có tro bụi, trong góc tường cũng không có
mạng nhện gì đó, giống như vẫn luôn có người một mực quét tước ở nơi này vậy.
- Đúng rồi! Ta như thế nào quên mất lúc trước trong này có
hộ tráo của lực trường lực lượng cơ chứ? Nếu như là có Lực sĩ, lúc này
hẳn là đã đi ra ngăn cả ta rồi. Còn nếu như là Luyện Lực Khí mà nói, ta
như thế nào lại không phát hiện ra nó đây?
Đột nhiên trong nhất thời, Phó Thư Bảo liền nghĩ đến điểm này.
Trực giác nói cho hắn biết, đây chính là một cái manh mối quan trọng.
Rất nhanh, Phó Thư Bảo đã đem mặt đất bên trong tòa Thần Miếu, thậm chí là
mỗi một cái góc nhỏ bên trong, cũng đều tìm tòi qua một lượt, nhưng kết
quả lại vẫn như cũ khiến hắn thất vọng. Ngoại trừ đếm được bên trong tòa Thần Miếu này có tổng cộng năm mươi đầu Chiến sĩ Thạch Tượng ra, hắn
cũng chẳng phát hiện ra được chút gì có giá trị cả.
- Khẳng định là ở bên trên!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ, mười đầu ngón tay lập tức búng mạnh, mười
khỏa Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lạ phốc phốc bay lên trên đỉnh tầng
của tòa Thần Miếu.
Thời điểm lúc đi vào, Phó Thư Bảo trước sau đã dùng mười một khỏa Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa để chiếu sáng, nhưng mà không gian bên trong tòa Thần Miếu cao lên đến mấy chục thước, ánh lửa
của Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa căn bản là không thể nào chiếu rọi được toàn bộ không gian từ mặt đất lên tới đỉnh tầng được. Bên trên tòa Thần Miếu vẫn như trước là một mảnh hắc ám đưa tay không thể nhìn thấy năm
ngón.
Lần này đây mười khỏa Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lại vẫn
như trước không có bay thẳng lên trên tầng đỉnh, mà là huyền phù ở độ
cao nhất định sắp tiếp cận đến đỉnh tầng của tòa Thần Miếu.
Một bức tranh bích họa thật lớn bên trên đỉnh tầng nhất thời đập vào trong tầm mắt của hắn.
Đây là một bức bích họa phù điêu vũ trụ, vẽ hình một bầu trời đêm với tổng
số hàng ngàn vạn khỏa tinh tú sáng lấp lánh cấu tạo thành, nhìn qua
giống hệt như một phiến nhật nguyệt tinh tú xinh đẹp vậy. Bản thân đối
với trời sao có rất nhiều hiểu biết, ấn tượng đầu tiên của Phó Thư Bảo
đó là bức tranh này vẽ những thứ như Hệ Ngân Hà, Thái Dương Hệ này nọ.
Nhưng mà khi nhìn kỹ lại một chút, thì hắn liền phủ định cái ý tưởng
này. Phiến Tinh hệ mà bức bích họa phù điêu này miêu tả cũng không phải
là những phiến Tinh hệ mà hắn từng quen thuộc, mà là một phiến Tinh hệ
hoàn toàn lạ lẫm.
- Thật sự là buồn cười! Ta từ một thế giới đi đến một thế giới khác, lại còn trông mong nơi này vẫn còn là Hệ Ngân Hà hay sao?
Phó Thư Bảo cười khổ lắc lắc đầu. Thời điểm này, ánh mắt của hắn đột nhiên
tạm dừng lại trên một phiến địa phương màu bạc, có chút sáng lên một
chút. Ngay khi hắn nhìn thấy, sở dĩ hắn liền nghĩ đến Hệ Ngân Hà, chính
là bởi vì cái phiến địa phương đó nhìn qua giống hệt như là Ngân Hà vậy. Thời khắc này cẩn thận quan sát lại, hắn phát hiện ra, đó kỳ thật cũng
không phải là dòng Thiên Hà do những tinh thể, tinh vân dày đặc cấu
thành, mà là một con cự mãng màu bạc thật lớn!
Rầm!
Một
thanh âm quái dị vang lên, đầu Ngân Hà Cự Mãng màu bạc vốn dĩ là một bức phù điêu bích họa kia, lúc này đột nhiên từ trên khung đỉnh tách ra, há lớn cái miệng, mạnh mẽ hướng Phó Thư Bảo bên dưới mà phóng tới.
Một con rắn nhỏ bình thường, khi mở lớn cái miệng rắn của mình liền có thể
nuốt được mớ thức ăn lớn hơn đầu nó gấp mấy lần, huống chi là một đầu cự mãng khổng lồ như thế này! Cái miệng rộng của nó, khi mở ra hết cỡ,
thậm chí ngay cả một tòa nhà cao ba tầng cũng có thể một ngụm nuốt vào
luôn!
Đầu lưỡi nhô cao, bốn khỏa nhanh độc sắc nhọn trên hàm trên cùng hàm dưới đều giương ra hết cỡ, phát ra quang trạch hàn khí lạnh
lẽo bức người, cảm giác như đó cũng không phải là những răng nanh hình
thành bởi xương vôi, mà là loại vũ khí sắc bén tạo thành bởi kim cương
vậy!
Luồng tinh phong đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt đã đập
thẳng tới đỉnh đầu, Phó Thư Bảo cũng không có lựa chọn ngạnh kháng, dưới chân khẽ trượt đi, nghiêng người nhảy tránh ra khoảng cách hơn mười
thước. Thân thể của hắn vừa mới vừa rời đi, thì cái miệng rắn khổng lồ
kia đột nhiên răng rắc một cái, cắn thẳng vào vị trí hắn vừa mới đứng!
Lúc ở trên hoang đảo không người, thử thách mà Phó Thư Bảo gặp phải chỉ là
một đầu Tàm Mãng, đó chính là loại mãng xà lớn nhất mà hắn từng gặp qua
từ trước đến nay, nhưng mà cùng với đầu cự mãng hiện tại trước mắt kia,
con Tàm Mãng kia kỳ thật chỉ là một con cá chạch nhỏ bé mà thôi!