Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 390: Thôi du




- Ngươi đến đây thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể không kiêng dè gì mà nói chuyện, bình thường, ta chỉ cần nói sai một lời, hành động không thỏa đáng một chút thì những thần tử kia sẽ đứng ra, chỉnh sửa lại cho đúng, cứ làm như vậy thật sự khiến ta tức chết người mà.

Phó Thư Bảo cũng cảm thán một tiếng, xem ra có được thiên hạ cũng không phải là chuyện khoái lạc. Nhưng từ xưa đến nay, vẫn luôn có vô số người vì quyền lợi chí cao này mà từ bỏ tính mạng, tranh đoạt ngươi chết ta sống, đúng là tự tìm phiền não. Nhân sinh cả đời, cứ thỏa thích, bình đạm mà sống cả đời, làm chuyện mình muốn làm, yêu người mình yêu, không câu nệ, tiêu sái tự tại, như vậy mới là hạnh phúc thật sự.

- Bóp trên cổ của ta đi!

- Ừm.

Nghe thấy yêu cầu của Tú Ngọc, Phó Thư Bảo đưa hai tay chuyển đến chiếc cổ tuyết trắng của Tú Ngọc, bắt đầu bóp nhẹ. Làn da của Tú Ngọc thật sự rất tốt, mềm mại như tuyết, ngón tay của hắn chỉ cần dùng sức hơi mạnh một chút thì trên làn da sẽ lưu lại dấu tay.

- Cũng khó trách những thái giám và cung nữ không dám dùng lực, làn da mềm mại như vậy, chỉ cần bóp mạnh một chút sẽ lưu lại dấu tay, những nô tài đó làm sao dám dùng lực chứ?

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ.

- Thật là thoải mái, hôm nay chúng ta không làm nữa, ta nằm trên bàn này, ngươi bóp chân cho ta.

Nói là làm, không đợi Phó Thư Bảo trả lời thì Tú Ngọc đã đứng lên, đem văn thư tấu chương trên bàn quét rơi xuống đất, cả người nàng dựa trên mặt bàn, mở rộng tứ chi, chờ đợi Phó Thư Bảo.

- Lần này là tìm cơ hội vỗ mông ngựa ngươi, cho dù ngươi có yêu cầu quá đáng hơn thì lão tử cũng làm, hừ!

Trong lòng Phó Thư Bảo cười thầm một phen, cũng không nói gì, đôi tay chuyển đến bờ eo thon của Tú Ngọc. Chỉ cảm thấy bàn tay chạm vào một vùng nhu nhuyễn, vòng eo Tú Ngọc mềm mại như không xương, trơn mịn bóng loáng vô cùng.

- A... thật thoải mái…. Cả đùi nữa, cũng xoa bóp luôn đi!

Hai tay của Phó Thư Bảo không chỉ đơn thuần là mát xa vật lý, còn rót vào đó Luyện Vĩnh Hằng Lực, để năng lực thuần tịnh lưu chuyển khắp toàn thân Tú Ngọc, mệt mỏi trên người nàng tự nhiên biến mất, toàn thân ấm áp, thoải mái giống như phơi mình dưới ánh nắng sớm.

Hai chân Tú Ngọc tròn lẳn mà săn chắc, ngoại hình thon dài, tuyệt đối có thể xem là một cặp đùi đẹp.

- Đôi chân như vậy, nếu như mang vào một đôi tất đen thì thật hoàn mỹ…

Một bên vuốt ve hai đùi Tú Ngọc, hưởng thụ cảm giác co giãn mười phần tuyệt vời, trong lòng Phó Thư Bảo cũng không khỏi có chút tâm hưu ý vượn. Hắn là một nam nhân bình thường, mới nếm qua mùi vị nữ nhân không lâu, đối với loại chuyện này hiển nhiên có nhu cầu rất mãnh liệt. Lúc này mát xa cặp đùi đẹp của Tú Ngọc, phần giữa chân của hắn liền chịu kích thích, bắt đầu không an phận.

- A…. ừm…

Trong mũi Tú Ngọc truyền đến thanh âm khiến xương cốt người khác như muốn tan ra.

Thanh âm như vậy không khỏi khiến hô hấp của Phó Thư Bảo trở nên dồn dập.

Trong Hoàng Kim đại điện, trình diễn một màn hết sức kỳ quái. Nữ hoàng khống chế Tú Quốc quyền lực chí cao đang dựa mình trên bàn giấy xử lý chính vụ, được một nam nhân mát xa, kể cả những bộ vị mẫn cảm. Cảnh tượng như vậy, nếu bất kỳ ai nhìn thấy, chắc chắn đều sẽ rơi cằm xuống, vô cùng kinh ngạc.

- Phía sau đã thư thái như vậy, nếu ấn vào chính diện thì sao?

Lật người Tú Ngọc lại, tư thế nằm úp sấp biến thành tư thế nằm ngửa. Sau đó duỗi tứ chi ra, dáng vẻ không câu nệ. Ngực của nàng mặc dù tương đối thon nhỏ, nhưng lúc này cũng lộ ra đường cong hết sức động lòng người, giống như hai gò núi từ dưới đất mọc lên, hấp dẫn ánh mắt Phó Thư Bảo.

- Đây…

Phó Thư Bảo không động, cổ, eo và đùi có thể ấn, bây giờ ở tư thế chính diện, phải ấn như thế nào đây?

- Tại sao ngươi lại không nhúc nhích?

Tú Ngọc có chút tức giận mắng:

- Trong ấn tượng của ta, Phó Thư Bảo ngươi là người không bị bất kỳ lễ pháp quy củ nào gò bó, hôm nay ta vất vả lắm mới gặp được ngươi một lần, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm ta thất vọng sao?

Phó Thư Bảo cười khan một tiếng, đáp:

- Không phải không dám động, ngươi muốn ta làm gì ta cũng dám, chẳng qua là… Xoa bóp như vậy, cho tới này ta còn chưa làm chính diện, biết làm thế nào đây?

Nếu đổi lại là nữ nhân khác có yêu cầu như vậy, Phó Thư Bảo có thể làm chuyện càng lớn mật hơn, có thể xem là ám hiệu yêu cầu làm chuyện đó, trực tiếp xông đến ngắt lấy nhụy hoa, nhưng bây giờ, người đưa ra yêu cầu lại là nữ hoàng Tú Quốc, cho dù hắn có to gan hơn nữa thì trong lòng cũng cố kỵ mà không dám xuống tay. Cho nên, trước khi tiến thêm một bước hành động, hắn phải lý giải tâm tư của Tú Ngọc, trong lòng thiếu nữ này chất chứa oán khí, nếu tiếp theo nàng đưa yêu cầu gì quá đáng, liệu trong lòng nàng muốn gì?

Trong khoảnh khắc trầm mặc, không khí bắt đầu trở nên quái dị.

- Thật là! Ta vẫn một mực cho rằng ngươi là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ ngươi cũng là loại đầu gỗ.

Tú Ngọc đột nhiên vươn tay ra, đưa đến trước mặt Phó Thư Bảo.

Bàn tay mềm mại như không xương đưa tới, Phó Thư Bảo có ít nhất 100 phương pháp né tránh, mà Tú Ngọc cũng tuyệt đối không có khả năng gây thương hại cho hắn, cho nên hắn vẫn đứng yên, không động đậy, tùy ý để Tú Ngọc bắt lấy. Từ một trảo này, hắn cuối cùng đã hiểu Tú Ngọc muốn cái gì.

Nữ hoàng cũng là người, là nữ nhân, cũng có nhu cầu sinh lý của nữ nhân. Thiếu nữ Tú Ngọc hồn nhiên, cả ngày bị nhốt trong Hoàng Kim Thành, chỉ nhìn thấy thái giám và cung nữ, hơn nữa mọi lúc mọi nơi đều bị thần tử của mình nhắc nhở, thiếu nữ không có chỗ phát tiết, càng không có chỗ phát tiết nhu cầu sinh lý. Tích lũy trường kỳ, đạt đến một mức độ nhất định sẽ bộc phát, bây giờ, trước mặt Phó Thư Bảo, nàng liền bộc phát.

- Phó Thư Bảo, ngươi hãy thành thực cho ta, ngươi và Chi Ni Nhã đã từng làm qua “chuyện đó” chưa?

Ánh mắt Tú Ngọc sáng rực, nghiêm túc hỏi.

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Không dám giấu giếm, đã làm qua.

- Vậy… Cảm giác như thế nào?

- Ừm, thế nào nhỉ, dục tiên dục tử, tóm lại, mỗi lần nàng ta đều rất thoải mái.

Phó Thư Bảo rất muốn làm lão sư, dạy nữ hoàng Tú Quốc một số tri thước liên quan đến phương diện này.

- Vậy… ta cũng muốn!

Đáp án này mặc dù đã sớm nằm trong dự liệu của Phó Thư Bảo, thế nhưng hắn vẫn cố ý làm ra vẻ giật mình, nói:

- Nữ hoàng bệ hạ, chuyện này…. Ta không dám a!

- Ta mặc kệ, ngươi không làm ta thoải mái, ta sẽ không để ngươi thoải mái, tịch thu nhà ngươi, định tội ngươi.

Phó Thư Bảo: “….”

Nữ hoàng Tú Quốc có yêu cầu như vậy, hơn nữa còn là bá nữ ngạnh thương cung hết sức cường thế, không biết nếu truyền ra ngoài sẽ tạo thành chấn động như thế nào.

- Nhanh đi, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, hai Hoàng Kim Vệ tổng quản sẽ không để chúng ta thời gian quá lâu, ta không biết đến lúc nào mới gặp lại ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta ở đây héo rũ?

Trong mắt Tú Ngọc nào còn chút mùi vị uy nghiêm của nữ hoàng, chỉ còn lại khao khát đáng thương của thiếu nữ.

- Vậy…

- Còn nói nữa ta sẽ giận đấy!

Giả vờ một hồi, lúc này Phó Thư Bảo mới cười đáp:

- Nữ hoàng bệ hạ chờ một lát, ta đi thắp đèn dầu.

- Làm loại chuyện đó… Còn phải thắp đèn dầu làm gì?

Tú Ngọc mở to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

- Lát nữa ngươi sẽ biết.

Phó Thư Bảo xoay người đi tìm một chén đèn dầu nhỏ, cắt tâm đèn, sau đó đem chén đèn dầu nhỏ trở lại.

Đèn dầu mà hoàng gia sử dụng là dầu đàn hương thượng đẳng tinh luyện, sau khi bốc lên không có chút dầu khói nào, chỉ có mùi đàn hương nhàn nhạt, thấm tận ruột gan, có thể gột rửa tâm linh người khác. Giá trị mỗi giọt cũng đắt ngang hoàng kim. Dầu đàn hương như vậy cũng chỉ có hoàng gia mới có tư cách sử dụng.

Quay trở lại, Phó Thư Bảo nhất thời bị cảnh đẹp trước mắt dọa nhảy dựng, lúc hắn đi lấy đèn dầu, không biết Tú Ngọc làm thế nào đã lột sạch đồ trên người nàng rồi.

Làn da trắng nõn như tuyết, cảm giác vô cùng mềm mại, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, phảng phất xuất hiện một tầng phấn bạc, lấp lánh phát quang. Hai trái tuyết lê nho nhỏ không chút kiêng dè dựng thẳng trước ngực, hình dạng giống như hai cái bánh bao trắng. Nụ hoa ngạo nghễ đứng sừng sững, màu sắc hồng phấn, vô cùng tươi non. Vùng bụng bằng phẳng trơn nhẵn, không có chút mỡ thừa, chiếc rốn nho nhỏ nằm ngay chính giữa, trên đó bóng loáng vô cùng, nếu sờ lên chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.

Xuống chút nữa chính là giải đất không một cọng cỏ, khiến người khác hoài nghi đây là một khối mỹ ngọc có tạo hình hết sức tự nhiên.

- Bạch… Hổ…

Phó Thư Bảo đã phát hiện bí mật cao cấp nhất của nữ hoàng đế Tú Quốc.

Bí mật như vậy, e rằng so với cơ mật quân sự cao cấp nhất Tú Quốc còn khó biết hơn, đột nhiên phơi bày ra trước mắt, không chút che dấu, Phó Thư Bảo có chút cảm thấy tay chân thừa thãi. Chẳng qua hắn vẫn nhanh chóng định thần lại, chậm rãi bước đến.

- Ngươi cầm chén đèn dầu nhỏ đó làm gì?

Tú Ngọc lớn mật nhìn Phó Thư Bảo, không chút thẹn thùng vì thân thể trần truồng của mình.

- Không phải ngươi muốn ta mát xa cho ngươi sao? Ta gọi trò này là thôi du, nếu như không phải ngươi thì ta cũng không dễ thi triển đâu.

Phó Thư Bảo cười cười, đem chén đèn dầu nhỏ trong tay nghiêng một chút, đem một chút dầu đàn hương tinh luyện đổ lên hai chiếc “bánh bao” của Tú Ngọc, đồng thời một tay đưa ra bắt lấy “bánh bao”, bắt đầu xoa bóp chà sát vân vê.

Cả đời Tú Ngọc, chỉ bị nam nhân đụng qua hai lần, một lần chính là lúc Phó Thư Bảo trên đường đến Độc Lang tộc, lúc đó nàng dùng khăn che mặt để Phó Thư Bảo mơn trớn một phen, một lần nữa chính là lúc này.

Nàng là xử nữ không hề có kinh nghiệm, nào từng trải qua phong lưu như vậy, hơi thở thơm ngát từ trong miệng phát ra, hơi thở có phần gấp gáp, giống như một con cá thiếu dưỡng khí.

Thôi du, thế giới này chưa từng có cách chơi như vậy, Phó Thư Bảo làm người hai thế giới cho nên rất biết chơi, không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi nữ hoàng.

Dầu đàn hương tinh luyện lấp lánh nhỏ lên người Tú Ngọc, lại bị Phó Thư Bảo dùng tay xoa loạn lên người, ngay cả một tấc da cũng không để sót. Làn da vốn đã mềm mại mịn màng lại càng trở nên trơn trượt. Dưới ánh đèn chiếu rọi, toàn thân Tú Ngọc phát ra ánh sáng bóng loáng, tuyệt vời động lòng người.

- Ta… rất khó chịu…

- Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lát nữa ngươi còn khó chịu hơn.

Tay Phó Thư Bảo nhẹ nhàng tiến vào giữa hai đùi Tú Ngọc, xoa dầu đàn hương tinh luyện vào vùng đất mềm mại màu mỡ. Hắn rất cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ địa phương nhỏ nào.

- Thật kỳ quái… Chi Ni Nhã cũng hưởng thụ chuyện tuyệt vời như vậy sao?

Hơi thở dồn dập, hai má Tú Ngọc lúc này đã biến thành hai bông hoa đào nở rộ.

- Không có, nữ hoàng bệ hạ là người đầu tiên hưởng thụ, bây giờ ta sẽ khiến ngươi càng thêm hưởng thụ.

Tách hai đùi của Tú Ngọc ra, kéo cặp mông trắng bóc của nàng đến mép bàn giấy, Phó Thư Bảo rất quyết đoán đẩy vào.

Trên mặt Tú Ngọc nhất thời biến thành đủ loại thần sắc, khẩn trương, kích động, run rẩy, đau đớn, hiếu kỳ, trống rỗng… Tất cả những tư vị tập trung lại một chỗ, biến thành một mị thái gợi cảm vô cùng.

- Á a…

- Đừng hô lên, nếu để hai Hoàng Kim Vệ tổng quản nghe thấy, tưởng ta làm hại ngươi, đột nhiên xông vào, ta làm thế nào cũng không rửa sạch tội, nên nhớ, bọn họ không biết ta phụng chỉ hành sự đâu.

- Ta không hô… không hô… hô…. Ô… ô ô…

Phó Thư Bảo: “….”

Từ khi Tú Quốc thành lập đến nay, Phó Thư Bảo là người đâu tiên làm “chuyện đó” trong Hoàng Kim Điện sâm nghiêm.

Hơn nữa, còn là phụng chỉ hành sự.

o0o

- Chuyện này, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu có người thứ ba biết được, ta sẽ thu thập ngươi.

Đây là lời hữu khí vô lực mà Tú Ngọc nữ hoàng nói sau khi trải qua chuyện tối hôm qua. Lời nói tràn đầy uy hiếp.

- Sẽ không có người thứ ba biết được, cho dù là Chi Ni Nhã thì ta cũng sẽ không để nàng biết.

Phó Thư Bảo phát thệ.

Nói giỡn, tại trong Hoàng Kim Điện Tú Quốc, cho dù thuận miệng nói một câu cũng bị xem là tội lớn miệt thị Vương đình và hoàng thất, chém đầu xét nhà, càng huống chi làm loại chuyện kia, còn là làm cùng với nữ hoàng?

Trong lòng Phó Thư Bảo biết rõ, nếu tiết lộ chuyện này ra ngoài, cả hoàng thất sẽ biến thành địch nhân của hắn, không giết hắn sẽ không bỏ qua, chỉ có kẻ đần mới đem chuyện này kể ra ngoài.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn dan Tú Ngọc, Luyện Vĩnh Hằng Lực phát huy tác dụng thần kỳ, những giọt dầu đàn hương tinh luyện bị xoa lên khắp người Tú Ngọc bị thu trở về trong lòng bàn tay hắn. Cuối cùng, bàn tay của hắn xuyên qua vị trí giữa hai đùi Tú Ngọc, đem chút dầu đàn hương tinh luyện ở vị trí đó thu trở về. Làn da Tú Ngọc khôi phục vẻ sáng bóng lúc trước, không nhiễm chút bụi trần, mà trong tay hắn lại nhiều hơn một quả cầu dầu lớn chừng nắm tay.

Nhẹ nhàng vung tay một cái, quả cầu dầu bay trở về trong chén nhỏ.

- Ngươi càng lúc càng mạnh.

Tú Ngọc lẩm bẩm, chậm rãi mặc y phục vào, nhưng bởi vì thể lực và tinh lực tiêu hao quá độ cho nên hành động có chút run rẩy, thế nhưng tinh thần nàng lại hưng phấn và vui vẻ vô cùng, phảng phất khoái lạc đến đỉnh điểm, chậm rãi không hạ xuống.

Phó Thư Bảo nhanh chóng đem “hiện trường vụ án” xử lý một lượt, những văn thư tấu chương bị quét rơi trên đất trở lại bàn giấy. Trong Hoàng Kim Điện cũng khôi phục lại trạng thái như trước, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Thần sắc của hắn cũng khôi phục lại như thường, thoạt nhìn khiêm cung hữu lễ. Đoán chừng lúc này Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản sẽ có hành động, nói không chừng sắp trở về rồi, bộ dáng khiêm cung hữu lễ này của hắn là để cho hai tên kia xem.

Đương nhiên, lúc hai tên kia trở về, chỉ cần đến gần Hoàng Kim Điện thì hắn sẽ phát hiện. Đây cũng là chỗ dựa mà hắn dám vụng trộm cùng Tú Ngọc trong Hoàng Kim Điện.

- Đúng rồi, Phó Thư Bảo, ngươi đến Hoàng Kim Điện chính là vì gởi văn thư yêu cầu tiền lương thay Tam hoàng huynh sao? Ta biết, ngươi ở Hậu Thổ Thành rất có đất dụng võ, khai hoang làm ruộng, lấy quặng luyện thiết, “mập mạp” đến chảy mỡ rồi.

Tâm tư của Tú Ngọc lại trở về chính sự.

Trong lòng Phó Thư Bảo có chút cả kinh, thiếu nữ này quả thật mật thái trải rộng khắp thiên hạ. Hậu Thổ Thành cách xa nơi này như vậy nhưng tình báo của nàng vẫn rất tỉ mỉ chuẩn xác. Trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, hắn thuận miệng cười nói:

- Yêu cầu tiền lương là cần cho phát triển, nữ hoàng bệ hạ khẳng định biết, trong biên giới của ba vương tước, thế lực của Định Thiên vương tước yếu đến không thể xếp loại, cho dù có ta lo liệu mới có chút khởi sắc, thế nhưng vẫn quá yếu, cho nên Định Thiên vương tước mới phái ta đến xin một chút trợ giúp, chuyện như vậy… vẫn xin nữ hoàng bệ hạ ân chuẩn.

Đùa bỡn thân thể người ta, còn muốn muốn moi tiền từ người ta nữa.