Uỳnh!
Một tiếng nổ vang vọng. Quả cầu thịt giống như trái tim khổng lồ đang
bao vây Phó Thư Bảo chỉ còn một lớp da nhăn nheo. Lúc Phó Thư Bảo luyện
hoá xong một chút tinh tuý cuối cùng của nó, nó liền nổ vang ầm ầm. Quả
cầu khổng lồ như con trâu lớn bây giờ đã biến thành những mảnh vụn trên
đất. Những đường hoa văn màu máu giăng đầy cả không gian giống như một
con sông khô héo, mất đi nguồn nước, cũng mất đi sinh cơ.
Phó Thư Bảo chợt mở bừng con mắt ra, trong miệng phun ra một hơi bạch
khí nhìn như thực chất. Tình cảnh quỷ dị trước mắt không làm hắn xúc
động chút nào. Song chưởng đột nhiên vung lên, Ngũ Sắc Hoả Nguyên Tố
liền cuộn thành vòng sáng rồi di động trước mặt hắn. Hắn lại vung lên.
Vòng sáng năm màu quỷ dị kia liền trở lại trong hai tay hắn rồi biến
thành hai ngọn lửa thiêu đốt cuồn cuộn.
Lúc trước, Ngũ Sắc Hoả Nguyên Tố chỉ có thể tạo ra một ngọn hay một đám
nhỏ nhưng hiện tại, hắn vung tay một cái liền có thể phát ra một vòng
sáng thật lớn. Phần năng lực tăng lên này thật kinh khủng!
Ngũ Sắc Hoả Nguyên Tố tăng lên cũng có nghĩa là tu vi lực lượng tăng lên. Hai thứ này là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Nhắm hai mắt lại, cẩn thận quan sát, Phó Thư Bảo rất nhanh chóng phát
hiện ra những tinh thể nguyên tố trong đan điền đã biến thành một quả
cầu lớn bằng quả đấm, đồng thời tỏa ra kỳ quang năm màu. Nó hội tụ lại
một chỗ giống như một đạo cầu vồng đang cuộn tròn vậy!
Thứ Thần Hoàn! Tượng trưng cho tu vi lực lượng đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực!
Đối với Lực Sĩ bình thường, khi tu vi lực lượng đạt tới cấp Vĩnh Hằng
Lực, những tinh thể nguyên tố trong đan điền sẽ biến thành Thứ Thần
Hoàn, mà kỳ quang năm màu chính là tượng trưng cho Luyện Lực Sĩ!
Vừa rồi vẫn còn giãy dụa sống chết nhưng bây giờ lại có thu hoạch kinh
người như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thư Bảo cũng không thể
nào thích ứng được với biến hoá đó. Cảm giác này giống như oán khí trong lòng được phóng thích ra, lại vừa giống như cục đá lớn trong lòng rốt
cục cũng rơi xuống đất. Chuyện này chính là chuyên đáng vui mừng, mừng
như điên, khó có thể kiềm chế được.
- Ha ha ha...
Cười to một tiếng, Phó Thư Bảo rốt cục cũng phóng thích tâm tư trong
lòng ra. Sóng âm không ngừng chuyển động, không gian có phạm vi trăm
bước kia bắt đầu chấn động. Những đường hoa văn màu máu giăng đầy trên
bốn vách tường đã sớm mất đi màu đỏ mà biến thành màu xám tro không còn
sinh cơ. Dưới nụ cười này của hắn, chúng liền liên tục rơi xuống.
Uỳnh uỳnh...
Cả không gian bắt đầu sụp đổ. Phó Thư Bảo còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã
xảy ra thì cả người hắn đã bị đẩy ra ngoài cột đá. Vừa quay lại nhìn,
cột đá mặc dù không sụp đổ nhưng đã hiện đầy vết nứt, dáng vẻ lúc nào
cũng có thể sụp đổ.
Hiện tượng như vậy tuyệt đối không kỳ quái chút nào. Phó Thư Bảo đã hấp
thu luyện hoá tinh hoa năng lượng của Lực Luyện Khí cổ xưa kia. Phần
năng lượng kia chính là do Lực Luyện Khí cổ xưa tích luỹ cả vạn năm mới
được. Nói theo một cách nào đó, nó chính là linh hồn của Lực Luyện Khí
cổ xưa, là bổn nguyên tính mạng, một khi mất đi thì sẽ giống như một
người mất đi linh hồn, chỉ còn lại cái xác không, cũng sẽ chết đi.
- Xuất hiện vết rách cũng không hay. Ta phải sửa chỗ này lại một chút
mới được. Nếu không Nam Vô Thiên trở lại sẽ phát hiện vấn đề ngay.
Trong lòng đã có tính toán, Phó Thư Bảo lại đặt hai tay lên cột đá.
Luyện Vĩnh Hằng Lực tản mát ra như thuỷ triều, trong đó Thổ Nguyên Tố là lực lượng chủ đạo, bốn nguyên tố còn lại chỉ trợ giúp.
Răng rắc răng rắc...
Chỉ thấy song chưởng của Phó Thư Bảo không ngừng tỏa ra hào quang màu
nâu yếu ớt của đất. Những nơi nó đi qua, vết nứt trên cột đá lại được tu bổ. Một lát sau, toàn bộ khe nứt của cột đá đều được tu bổ lại, từ bên
ngoài nhìn vào cũng không thấy một chút vết nứt nào.
Nhưng Phó Thư Bảo cũng biết che giấu như vậy thì cũng chỉ có thể che
giấu nhất thời. Nam Vô Thiên sẽ nhanh chóng phát hiện ra Lực Luyện Khí
cổ xưa “đã chết”. Trước lúc đó, hắn phải nghĩ cách lấy được Kim Tơ Hồ
Lô.
Mở cổng Từ Đường Thạch Tháp ra, thế giới bên ngoài vẫn yên lặng trong
bóng tối như cũ. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà trời vẫn chưa sáng.
- Đúng rồi, cái tên Tây Thiết đã nói tộc trưởng Nam Vô Thiên kia sẽ trở
về vào hừng đông sáng nay. Ta không tin hắn có thể giải quyết thần thú
Thải Vân Hổ nhanh như vậy được. Nếu đúng như vậy thì sẽ doạ ta ị ra quần mất. Ta đoán nhanh nhất cũng phải sau giờ ngọ ngày mai hoặc lúc đêm tối mới có thể trở về. Nói cách khác, giờ ta lên đường đi tới Trầm Thiết
Sơn vẫn còn kịp!
Lúc thuận tay đóng kín cửa tháp, Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ cẩn thận một chút.
- Phó đại ca!
Âm thanh của Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên truyền tới từ trong một góc tối tới.
Bước chân Phó Thư Bảo nhoáng lên, thân thể liền phiêu đãng tới như cành liễu.
Tu vi lực lượng tiến vào cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, lực lượng nâng
đỡ và di động đã đạt tới bảy mươi bốn cân, cả thân thể đã không còn sức
nặng gì nữa. Hơn nữa, lực lượng vận hành mạnh mẽ, thân thể của hắn di
chuyển cực nhanh, không để lại dấu vết như cơn gió để hình dung cũng
không quá đáng. Trên thực tế, hắn đã có năng lực phi hành, chẳng qua là
còn thiếu hụt kỹ năng ngưng luyện Luyện Vĩnh Hằng Lực thành Lực Lượng
Chi Dực mà thôi.
Nhưng lấy sự thông minh tài trí của Phó Thư Bảo, lấy kinh nghiệm mà hắn
đã đạt được, lấy năng lực của hắn mà nói, muốn ngưng luyện ra Lực Lượng
Chi Dực chỉ là một quá trình mà thôi, căn bản không tốn bao nhiêu thời
gian.
Không chỉ có Hồ Nguyệt Thiền đang ẩn mình trong góc tối đó, cả Tiểu
Thanh cũng ở đó. Chẳng qua Tiểu Thanh đã che giấu tu vi và khí tức
trường lực lượng của bản thân nên Phó Thư Bảo căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
- Chủ nhân, ngươi không lắc Liên Thể Linh Đang chứng tỏ tất cả đều đã
nằm trong sự khống chế của ngươi. Cho nên, mặc dù ta biết trong Thạch
Tháp có đánh nhau nhưng ta cũng không hiện thân.
Tiểu Thanh khẽ nói.
Phó Thư Bảo gật đầu, cảm thụ một loạt tâm tình khác trong lòng. Lúc đối
mặt với bốn chiến sĩ trong bộ lạc và Tây Thiết, hắn quả thật nắm chắc
cục diện trong tay mà không cần Tiểu Thanh hỗ trợ. Nhưng sau khi bị Lực
Luyện Khí cổ xưa cắn nuốt, khi đó là nguy cơ sống còn nhưng hắn cũng
không còn năng lực lắc Liên Thể Linh Đang nữa.
Trải qua chuyện lần này, hắn lại hiểu rõ hơn về đạo lý kia, thực lực vẫn nên do tự bản thân nắm giữ. Nếu không, vạn nhất xảy ra tình huống tương tự như lúc trước mà không thể nào gọi Tiểu Thanh đến giúp đỡ thì đúng
là chết chắc rồi.
- Ta vốn dĩ muốn giúp ngươi nhưng đánh nhau chỉ vướng chân tay của
ngươi. Đây là lời Tiểu Thanh nói cho ta biết. Ta nghĩ nhất định ngươi đã khống chế được cục diện nên mới bỏ đi ý nghĩ đi vào trong Thạch Tháp.
Nhưng trong lòng ta vẫn vô cùng lo lắng. Nếu ngươi không ra thì ta thật
sự sẽ chạy vào đó.
Hồ Nguyệt Thiền nói ra suy nghĩ của nàng.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ta không sao. Nhưng lúc ấy, quả thật ta đã gặp được một chút tình
huống không tưởng được. Trên đường ta sẽ nói cho các ngươi biết. Hiện
tại chúng ta lập tức đi Trầm Thiết Sơn thôi.
- Đi Trầm Thiết Sơn? Hiện tại sao?
Hồ Nguyệt Thiền kinh ngạc nói. Nàng không hiểu vì sao Phó Thư Bảo lại vội vã như vậy.
- Đúng rồi...
Phó Thư Bảo đột nhiên nói:
- Về phần Tây Hoa Dung kia, ngươi đã nói cho nàng biết quyết định của ta chưa?
Hồ Nguyệt Thiền gật đầu:
- Ta đã nói với nàng rồi, ta cũng nói cho nàng biết thân phận thật sự
của ngươi. Nàng đã đồng ý, sau đó đã đi liên lạc với chín tỷ muội khác.
Nàng nói ta không cần chờ nàng ấy trở lại, nàng và chín tỷ muội khác sẽ
thừa dịp đêm tối để rời khỏi bộ lạc Bán Thú Nhân Tộc rồi chờ chúng ta ở
nơi chúng ta đã hẹn.
- Vậy thì tốt rồi. ta đã
giết năm người Tây Thiết, hừng đông khẳng định sẽ náo loạn. Chúng ta nên rời đi luôn vào ban đêm thôi. Tiểu Thanh, đi thôi! Trên đường ta sẽ nói cho các ngươi biết những chuyện xảy ra ở trong Thạch Tháp.
Phó Thư Bảo nói. Nếu Hồ Nguyệt Thiền đã nói cho Tây Hoa Dung, Tây Hoa
Dung cũng đã đến nơi ước định kia thì lưu lại chỗ này cũng không cần
thiết nữa.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thanh đã lặng yên không tiếng động bay thẳng lên
trời. Trong nháy mắt, lãnh địa bộ lạc liền yên lặng chìm trong màn đêm,
càng đi càng xa.
Ngồi trên mông Tiểu Thành, hưởng thụ mỹ cảm đàn hồi đặc biệt, Phó Thư
Bảo liền kể chuyện Lực Luyện Khí cổ xưa trong thạch tháp cắn nuốt hắn
ra. Bởi vì cho tới bây giờ đều không biết tư liệu về Lực Luyện Khí cổ
xưa kia nên hắn chỉ có thể miêu tả đại khái. Nhưng cho dù là vậy thì Hồ
Nguyệt Thiền cũng bị doạ đến mức toát ra mồ hôi lạnh. Tuy thế, lúc biết
vì nhận được kỳ ngộ mà tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo đạt tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực tầng thứ nhất, nàng lại vô cùng cảm thán. Vận khí
của người này quả thật tốt đến mức không còn lời nào để nói, cũng hâm mộ không thôi.
Tiểu Thanh và Hồ Nguyệt Thiền đều không biết lai lịch của Lực Luyện Khí
cổ xưa kia. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Phó Thư Bảo. Chẳng qua
nhờ thứ không rõ lai lịch kia mà tu vi của hắn tăng lên kinh người. Đối
với hắn mà nói cho dù có biết lai lịch vật kia hay không thì cũng không
thay đổi được kết quả nhưng trong lòng thuỷ chung lưu lại một tia tiếc
nuối, giống như vết nứt trên mảnh ngọc bích vậy, cảm thấy rất đáng tiếc.
- Tiểu Thanh, ngươi giảng giải về việc ngưng luyện năng lượng lực lượng
thành Lực Lượng Chi Dực đi. Đập cánh nhanh như vậy rất khó khống chế
đấy.
Nhìn Lực Lượng Chi Dực của Tiểu Thanh không ngừng đập trong hư không,
tạo thành lực lượng thật lớn và gió xoáy, Phó Thư Bảo liền hỏi.
Có Lực Lượng Chi Dực ngao du trên trời xanh vạn dặm, như vậy sẽ tiêu sái tự tại cỡ nào, bảo sao hắn lại không vội cho được?
- Thứ ta tu luyện là Yến Vũ Cửu Thiên, là bí kíp đặc biệt dành cho Lực
Sĩ cấp Vĩnh Hằng ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực để phi hành. Nếu không có bí kíp đấy, cho dù tu vi lực lượng đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực
thì cũng không thể nào phi hành được.
Tiểu Thanh nói.
Nghề nào cũng có kỹ thuật của nghề đó. Giết lợn cũng có kỹ thuật giết
lớn. Cho dù có là sát thủ giết người vô số thì cũng không nhất định giết được lợn. Đương nhiên, nếu chỉ đơn giản là giết chết thì tuyệt đại đa
số đều có thể làm được. Nhưng muốn để cho thịt lợn không còn máu và mùi
tanh nữa thì lại không làm được. Chuyện này cũng có đạo lý tương tự như
vậy. Luyện Thiên Thần Quyết của Phó Thư Bảo không có công pháp để hắn
phi hành, Nguyên Nhất Chiến Kỹ cũng không có. Cho nên đây thật sự là một vấn đề.
- Ngươi còn nhớ công pháp tu luyện đi cùng Yến Vũ Cửu Thiên của ngươi không?
Phó Thư Bảo hơi lo lắng hỏi.
- Chủ nhân, ngươi chờ chút, ta nghĩ lại đã... Hình như ta không nhớ
được gì cả, chỉ là bản năng cho phép ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực để
phi hành thôi.
Vẻ mặt Tiểu Thanh mê mang nói:
- Chuyện gì xảy ra với ta vậy? Ta đột nhiên suy nghĩ một việc gì đó, vốn dĩ là thứ rất quen thuộc với ta nhưng ta chỉ nhớ được một cái tên...
- Quên đi! Tiểu Thanh, ngươi đừng nghĩ nữa, tự ta nghĩ cách là được rồi.
Phó Thư Bảo vội vàng ngăn lại. Tại sao Tiểu Thanh quên hết ký ức, hắn là người rõ ràng nhất. Nếu cứ tiếp tục nghĩ ngợi, vạn nhất nàng nhớ lại
cái gì thì rất có thể hắn và Hồ Nguyệt Thiền sẽ rơi từ trên trời cao
xuống, thất linh bát lạc, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
- Được. Chủ nhân, ta không nghĩ nữa.
Tiểu Thanh gạt bỏ suy nghĩ trong lòng đi, không suy nghĩ gì nữa.
Phó Thư Bảo biết Tiểu Thanh luôn luôn chấp hành theo bất cứ mệnh lệnh gì của hắn, nói là không nghĩ thì chính là không nghĩ gì nữa. Lúc này hắn
mới yên lòng lại. Nhưng đã có năng lực phi hành mà nhất thời không thể
nào ngưng luyện Luyện Vĩnh Hằng Lực thành cánh lực lượng, đây mới chính
là chuyện khiến người ta buồn bực, cũng không thể nào bỏ qua cho được.
o0o
Trên đường đi Phó Thư Bảo cũng học động tác của Tiểu Thanh, ngưng tụ
Luyện Vĩnh Hằng Lực ở sống lưng, hy vọng ngưng luyện ra được Cánh lực
lượng nhưng kết quả luôn làm hắn thất vọng.
Không có đường lối chính xác thì không cách nào biến Luyện Vĩnh Hằng Lực thành Cánh lực lượng được, chỉ có thể ngưng tụ thành một dám năng lượng hình tròn. Như vậy thì không cách nào phi hành được. Mặt khác, trong
quá trình thử nghiệm này, hắn lại đột nhiên phát hiện ra, Luyện Vĩnh
Hằng Lực của hắn còn có một khuyết điểm, khi vận hành sẽ xuất hiện một
tia cảm giác không lưu loát.
Luyện Lực Khí truyền từ thời đại khỏi nguyên tới dù khiến hắn sớm đạt
được Luyện Vĩnh Hằng Lực nhưng lại có khuyết điểm, giống như trên một
chiếc bình sứ tinh xảo lại có vết rách nhỏ như tơ.
- Xuất hiện tình huống như vậy cũng là bình thường. Không ai có thể một
bước lên trời được. Giống như dùng lửa lớn để chế tạo binh khí, không
trải qua nung và mài bén, nó không thể xem là lợi khí được. Nếu như ta
lấy được Kim Ti Hồ Lô, luyện hóa kim tinh túy của nó thì khẳng định sẽ
viên mãn thôi, có thể lấy đầy một tia vết rách kia.
Trong lòng Phó Thư Bảo không nhịn được mà suy nghĩ.
Chặng đường chỉ ba mươi dặm, chỉ nửa giờ là tới nơi.
Lúc này sắc trời đã hơi sáng, bầu trời phía đông là một mảng kim quang.
Mây trời cũng được phủ thành một màu vàng chói mắt. Gió sướm mát lạnh,
mang theo nhiều hơi nước.
Một ngọn núi lớn nguy nga xuyên thẳng tận trời cao xuất hiện trong tầm
mắt. Điều quỷ dị chính là xung quanh ngọn núi này trọc lốc. Xunh quanh
nó dày đặc thực vật nhưng trên ngọn núi lại chẳng có nổi một cái cây,
ngay cả một ngọn cỏ cũng không. Ở phía sườn núi có một mảng sương mù màu trắng, gió thổi không tan, ánh nắng không xuyên qua nổi. Cảnh tượng này giống như một chiếc thắt lưng thắt vĩnh hằng trên sườn núi vậy.
- Cảnh tượng kỳ quái thật.
Phó Thư Bảo than thở một tiếng. Mỗi hoàn cảnh nơi có linh tài cực phẩm
sinh trường đều đặc thù phi thường, cũng có cực đoan phi thường. Viêm
Hỏa Linh Tham cũng thế, Vô Căn Thủy Phách cũng vậy, kể cả Kim Ti Hồ Lô
này cũng không khác.
- Phó đại ca, ngọn núi này là Trầm Thiết Sơn rồi.
Hồ Nguyệt Thiền bỏ bản đồ cổ xưa kia ra xem một chút. Mặc dù trong lòng
đã khẳng định ngọn núi trước mặt này là Trầm Thiết Sơn nhưng nàng vẫn
cẩn thận xác nhận lại lần cuối.
- Không biết là đám người Nam Vô Thiên kia đang ở chỗ nào. Tìm được bọn họ chẳng khác nào tìm được Kim Ti Hồ Lô.
Phó Thư Bảo nhìn xuống xa xa phía dưới. Từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ rất nhiều địa phương.
- Chủ nhân, ta bay vòng quanh ngọn núi này một vòng là có thể phát hiện ra những người đó.
Tiểu Thanh chấn động Cánh lực lượng trên lưng, bay vèo đi.
- Không biết khi Cánh lực lượng của ta ngưng luyện ra thì sẽ có dạng gì đây.
Phó Thư Bảo hơi hâm mộ nói.
Hồ Nguyệt Thiền bĩu môi đáp:
- Có khi lại không khác cánh quạ hay chim sẻ lắm đâu. Người như ngươi,
chẳng lẽ còn có thể ngưng tụ ra một đôi cánh hùng ưng sao?
Phó Thư Bảo cười cười, cũng không để ý. Hắn biết Hồ Nguyệt Thiền đang
đùa với hắn. Chẳng qua trong lòng hắn lại đang nghĩ tới chuyện khác,
thầm nhủ:
- Hiện tại lão tử đã là Lực Sĩ Luyện Vĩnh Hằng Lực rồi, sớm muộn cũng sẽ ngưng tụ ra thôi. Chẳng qua ta còn muốn thí nghiệm bảo thương mà từ
trước tới giờ lão tử chưa bao giờ dùng đây! Hừ, nếu còn dám chọc ta, ta
nhất định sẽ không khách sáo nữa, đè ngửa ra, một thương một thương đâm
đến khi ngươi cầu xin tha thứ, kêu cha gọi mẹ mới thôi! Hắc hắc, hắc hắc hắc...
- Tự dưng cười âm hiểm thế, khẳng định là không nghĩ chuyện gì tốt đẹp rồi.
Hồ Nguyệt Thiền phì một cái, nói.
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Ngươi cũng thật kỳ quá. Ta không trêu chọc ngươi, vì sao lại luôn châm chọc ta thế?
Hồ Nguyệt Thiền hơi sửng sốt. Đúng vậy, người ta nghĩ gì thì có liên
quan gì tới mình đâu? Tại sao mình lại luôn châm chọc hắn chứ? Chẳng lẽ
là có ý tứ đối với người ta sao? Vừa nghĩ tới đây, gò má hồ ly tinh
tương lai hơi ửng hồng. Chẳng qua nàng cũng ngậm miệng lại không nói
nữa.