Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiêu diệt năm trăm
Mã Đao Vệ và Mã Hoành, mục đích chúng ta tới Tây Tử Bình xem như đã đạt
được rồi. Đội trưởng Hổ Linh, ngươi áp giải đám tù binh này về Hắc Thạch Thành bảo, cho bọn chúng đi đào khoáng. Đám người này đều là Lực Sĩ tu
vi lực lượng mạnh mẽ, tới làm việc ở mỏ khoáng cũng không có vấn đề gì.
Chẳng qua cần dùng xích sắt tinh khiết khóa tay bọn chúng lại, không để
bọn chúng chạy mất.
Ngừng một chút hắn mới lại nói tiếp:
- Chi Ni Nhã ngươi cũng về Hắc Thạch Thành bảo đi. Ta và Thanh Thủy đi đến phía trước xem một chút về Giáp Tự Quân xem.
Tiêu diệt năm trăm Mã Đao Vệ và Mã Hoành xong, đúng là mục đích tới Tây Tử Bình đã đạt được rồi. Ở lại chỗ này chờ đợi cũng không còn ý nghĩa
nữa. Hồ Linh hiểu được mệnh lệnh của Phó Thư Bảo. Hắn đã ra lệnh như
thế, nàng khẳng định phải chấp hành, cho nên lập tức gật đầu làm luôn.
Chi Ni Nhã dù rất muốn đi cùng Phó Thư Bảo nhưng nghĩ lại một chút, bây giờ tu vi lực lượng của mặc dù nàng có Băng Phách Thạch trợ giúp nên đã tăng nhiều nhưng vẫn chưa đạt được tới cảnh giới Nguyên Tố Lực. Mặc dù
có thắt lưng Lực Luyện Khí lợi hại như vậy, nhưng trước mặt cao thủ chân chính thì kể cả khả năng bảo vệ mình cũng khó, sẽ trở thành phiền toái
cho Phó Thư Bảo. Lời nói xin theo đã tới miệng rồi, cuối cùng nàng vẫn
phải nuốt trở về.
Chi Ni Nhã và đại đội Hồng Giáp Thị Vệ áp
giải hơn hai trăm tù binh trở về Hắc Thạch Thành bảo. Phó Thư Bảo và
Thanh Thủy liền nhanh chóng truy đuổi về hướng ngược lại.
Lúc tới thì cưỡi ngựa, giờ truy tìm tung tích Giáp Tự Quân, Phó Thư Bảo cưỡi trên cặp mông tuyệt đẹp của Thanh Thủy.
Bầu trời cao và trong vắt, nhìn khắp nơi đều là màu xanh lam không bờ
bến. Những đóa bạch vân biến hóa đủ các hình dáng, trôi qua bên người.
Cưỡi một mỹ nữ bay trên bầu trời, quan sát cảnh sắc tráng lệ của mặt
đất, trong lòng Phó Thư Bảo vô cùng kích động.
Lực Sĩ tu
luyện đến cảnh giới Vĩnh Hằng Lực là có thể dùng tu vi lực lượng mạnh
mẽ, kỹ năng đặc thù để ngưng tụ thành Lực Lượng Chi Dực rồi. Thật ra Lực Lượng Chi Dực giống như là quyền kình, đánh ra cách không, dù không có
hình dáng như nắm tay nhưng cũng có hiệu quả công kích. Lực Lượng Chi
Dực cũng như vậy, dù không có hình dáng thực chất như cánh các loài chim nhưng vẫn có thể dùng để phi hành.
Lực Sĩ bất đồng nằm giữ
lực lượng Nguyên Tố có đặc tính bất đồng. Trong đó Lực Sĩ nắm giữ lực
lượng mộc Nguyên Tố thì Lực Lượng Chi Dực sẽ có tốc độ phi hành nhanh
nhất. Lực Sĩ nắm lực lượng kim Nguyên Tố, cánh sẽ kiên cố nhất, có lực
công kích mạnh nhất. Mà Luyện Lực Sĩ nắm năm loại lực lượng Nguyên Tố
lại bất đồng, cũng là mạnh nhất, bởi Lực Lượng Chi Dực có tính chất đặc
biệt của các loại Nguyên Tố.
Cảm thụ dòng khí do Lực Lượng
Chi Dực chuyển động sinh ra, lực lượng mạnh mẽ đang vận hành, trong lòng Phó Thư Bảo không nhịn được mà cảm thấy thèm muốn, khát vọng cũng có
được một đôi Lực Lượng Chi Dực như vậy. Chẳng qua tu vi lực lượng bây
giờ của hắn thì không bao lâu nữa hắn cũng sẽ có thể có Lực Lượng Chi
Dực của Luyện Lực Sĩ, bay lên trời cao, ngao du khắp nơi.
Phi hành một mạch, tìm tòi một đường, cự ly hai trăm dặm đã qua rất nhanh.
- Thanh Thủy, lúc trở về ta sẽ chế cho ngươi một bộ dây cương. Ta kéo
thì ngươi dừng lại, ta vỗ mông ngươi một cái thì ngươi bay tiếp, giống
như cưỡi ngựa ấy, không biết có được không?
Phi hành buồn chán, tâm tư Phó Thư Bảo cũng hơi bất bình thường.
- Tốt lắm, chủ nhân, người thích làm thế nào cũng được.
Thanh Thủy đáp rất trung thực.
Phó Thư Bảo sẽ không làm như vậy. Chỉ là lúc này hắn đang nhàm chán,
nói đùa với nàng một chút thôi. Thanh Thủy mặc cho dù luyện nô của hắn
nhưng hắn vẫn hành động rất có chừng mực.
Đang cười thì Thanh Thủy đột nhiên nói:
- Chủ nhân, phía dưới có động tĩnh.
Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong một thung lũng ít cây, hai đội nhân
mã đang giao chiến, bụi cát cuồn cuộn. Tiếng chém giết ẩn hiện truyền
tới, thảm thiết mà hùng hồn.
- Hạ xuống xem một chút!
Phó Thư Bảo vội nói, hai đùi ép chặt vào cặp mông của nàng, sau đó cúi
người thấp xuống. Ở trên trời cao, không ngồi ổn định không được. Đương
nhiên tình huống đặc thù sẽ có hành vi trục lợi đặc thù. Lúc đó thì hắn
chẳng thèm kể tới lý do nào hết.
Vù vù! Một đôi luyện chi thu lại. Cơ thể nhất thời rơi xuống phía dưới rất nhanh. Trong tích tắc,
tiếng gió gào thét giống như có một viên thiên thạch giáng xuống vậy,
khiến cho lòng người lo lắng. Rơi xuống một đoạn, Thanh Thủy lại từ từ
mở đôi Lực Lượng Chi Dực ra, cản gió để thế rơi chậm lại nhiều. Lúc này
cảnh phía dưới đã trở nên rõ ràng rồi.
Đang giao chiến dưới
thung lũng chính là đại đội tác chiến đặc chủng Độc Lang Tộc của Độc Âm
Nhi. Bên còn lại là Giáp Tự Quân giả dạng thành cường đạo, nhân số không phải là một trăm mà những sáu trăm!
Chiến đấu vừa mới bắt
đầu không lâu. Chiếm ưu thế về nhân số, Giáp Tự Quân ép sát tới, chiến
sĩ Độc Lang tộc bị ép phải lui lại. Nhưng phía sau đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc không xa là vách núi, sắp sửa không có đường lui nữa rồi. Tình thế khẩn trương, đối với đại đội tác chiến đặc chủng của
Độc Lang Tộc hoàn toàn không có lợi.
- Xem ra Âm Nhi gặp phải đội của Vu Chương rồi. Vu Chương nọ cũng không phải kẻ ngu, để một bộ
phận chiến sĩ đi trước dò đường, bản thân lôi theo mấy trăm tinh binh hộ vệ.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một nụ cười lạnh.
- Thanh Thủy, giảm tốc độ, ta muốn bắn chết Vu Chương!
Lao từ bên trên xuống, nhìn khắp chiến trường bên dưới, đúng là thời cơ tốt nhất để dùng Lực Luyện Khí Thiên Trúc Cung bắn giết thống soái của
đối phương.
Lực Lượng Chi Dực rất lớn đập nhẹ nhàng một cái,
giữ cơ thể nhất thời dừng lại trên không trung một chút, tiếp đó mới từ
từ rơi xuống. Ngồi chắc trên mông Thanh Thủy, Phó Thư Bảo liền lôi Thiên Trúc Cung ra, đặt ba mũi Xà Nha Tiễn lên dây cung. Một cung ba tên bắn
ra đối với hắn giờ đã như xe nhẹ đường quen rồi.
Trong chiến
trường chém giết rung trời, mỗi giờ mỗi khắc đều có người ngã xuống
trong vũng máu. Mọi người đều phải tập trung tinh lực rất cao, chỉ hơi
không cẩn thận sẽ mất mạng ngay. Cả chiến trường không có ai chú ý trên
bầu trời xuất hiện một con chim lớn hình người và một thiếu niên đang
ngồi trên một chiếc "ghế" mềm mại. Nguy hiểm yên lặng tới gần, khó có
thể phát hiện.
Thật ra sở dĩ có thể hành động im ắng tới mức
này có liên quan tới tu vi lực lượng cảnh giới cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực của Thanh Thủy. Giờ phút này nàng giống như một cơn gió vô hình, một chiếc
lông bay nhẹ nhàng. Nếu muốn phát hiện được sự tồn tại của nàng thì ít
nhất cũng phải có thực lực ngang vậy!
Âm thầm không tiếng động, đúng là điều kiện cần phải có để săn giết mục tiêu.
Đây là lần đầu tiên Phó Thư Bảo từ trên không săn giết mục tiêu nhưng hắn cũng không lo lắng chút nào, tâm cảnh yên tĩnh.
Chiến trường phía dưới dù hỗn loạn nhưng có một giới tuyến rất rõ ràng. Một bên giới tuyến là đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc, một bên khác là quân tinh nhuệ của Giáp Tự Quân và Vu Chương. Bọn họ bức
tới từng bước một, chiến sĩ Độc Lang tộc dù bị ép lui lại phía sau nhưng trận hình tuyệt đối không hoảng loạn chút nào. Chiến sĩ Độc Lang tộc
đứng phía trước cầm thuẫn lớn trong tay, ngăn cản cung nỏ và trường
thương của đối phương đâm tới. Người phía sau lại thò trường thương của
mình qua khe tấm thuẫn để phản kích. Đi cuối cùng là cung tiễn thủ. Bọn
họ không ngừng bắn tên lên bầu trời phía đối diện, bắn giết chiến sĩ
Giáp Tự Quân đang bức tới.[/CHARGE][/HIDE]
Từ lúc
chiến đấu bắt đầu tới giờ, trên mặt đất không có một thi thể chiến sĩ
Độc Lang tộc nào, chỉ có một số chiến sĩ không tránh đòn được mà bị
thương với mức độ khác nhau thôi.
Tình huống như vậy, bây giờ là rất tốt nhưng chỉ qua một lúc nữa, chiến sĩ Độc Lang tộc không còn
chỗ nào lui lại, vậy kết quả sẽ rất bi thảm rồi. Sáu trăm tinh nhuệ của
Giáp Tự Quân, hơn nữa còn có Lực Sĩ Vu Chương cấp Vĩnh Hằng Lực. Lực
chiến đấu của chiến sĩ Độc Lang tộc có mạnh mấy cũng khó tránh khỏi vận
mệnh bị tiêu diệt.
Nhưng cơ hội chuyển biến lại xuất hiện trên bầu trời.
Ánh mắt đảo qua chiến trường phía dưới, Phó Thư Bảo đã tìm thấy rất
nhanh một đại hán cao lớn đang đứng vững như tháp sắt. Kẻ nọ cầm một đôi rìu chiến rất kinh khủng, lớn như cánh cửa, bước đi nặng nề, bức về
phía trận doanh Độc Lang Tộc. Khí thế đó giống như núi cao, giống như
biển rộng, áp bức khiến người ta có cảm giác hít thở khó khăn. Khí tức
sát lục như vậy không phải thứ hình thành một sớm một chiều, cũng không
phải tự dưng mà có mà là dùng máu tươi trên chiến trường luyện thành!
Hắn chính là Vu Chương, Vạn Vũ Tướng, quân đoàn trưởng Giáp Tự Quân của quân đoàn Hổ Uy!
Mục tiêu của Vu Chương chính là thống lĩnh đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc, Độc Âm Nhi.
- Ha ha... Lão tử còn chưa tới Hạp Cốc Quan giết các ngươi, các ngươi
lại dám tự mình mang tới cửa. Nữ tử Độc Lang Tộc kia, lão tử nể ngươi là tướng tài khó có được, không bằng về làm phu nhân tướng quân của lão tử đi. Sau này phu thê chúng ta cùng nghe theo lời của Lạc quân đoàn
trưởng, vinh hoa phú quý không thiếu, tốt hơn ngươi đi làm thủ hạ cho
Phó Thư Bảo kia cả vạn lần!
Bước từng bước đi đến, mỗi bước
chân của Vu Chương đều để lại vết chân rất rõ ràng. Bởi vậy có thể thấy
lực lượng của hắn kinh khủng tới mức nào!
- Đồ ngu! Loại
người như ngươi, dù có xách giày cho ta cũng không xứng, không ngờ còn
muốn làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Có gan thì cho người của ngươi lùi
lại, chúng ta đơn đả độc đấu!
Ở thế bất lợi, Độc Âm Nhi vẫn không hoảng loạn chút nào, cơ trí cũng không giảm.
- Ha ha, nếu ta đồng ý với ngươi thì mới là kẻ ngu xuẩn thật! Ta xem
ngươi còn cố gắng được bao lâu nữa. Chờ một lúc nữa, người của ngươi
chết hết, ta sẽ cho ngươi cầu xin dưới hông ta! Ăn một rìu của ta đi!
Vừa nói, đột nhiên Vu Chương vọt lên không, một đôi rìu chiến chém thẳng về phía Độc Âm Nhi.
- Song Phủ Sát, Lôi Đình Nộ!
Ào! Sóng công kích xẹt qua hư không. Tất cả không khí trong không gian
đều bị đôi rìu chiến của Vu Chương đánh tan. Tiếng xé gió của lưỡi rìu
sắc bén vang lên rất rõ, thậm chí ẩn hiện có thể thấy trên lưỡi của hai
thanh rìu chiến có tia lửa lóe lên!
Đặc tính lực lượng của hắn không ngờ lại là hỏa Nguyên Tố.
Hai rìu chém xuống từ trên không, khí nóng ập tới trước. Đôi mày thanh
tú của Độc Âm Nhi nhíu lại. Nàng vốn định ném độc dược ra nhưng kình khí của Vu Chương quá mạnh mẽ, cách không đánh tới mà như có một cơn gió
mạnh thổi qua. Nhiệt độ đi kèm cũng rất cao. Như vậy phấn độc còn chưa
ném đến người Vu Chương, đầu tiên sẽ bị khí kình mạnh mẽ thổi bay ra
khỏi phạm vi trận doanh của đối phương, hơn nữa còn bị nhiệt độ cao đốt
hủy hết toàn bộ, căn bản không thể gây tổn thương cho Vu Chương!
- Đều là tại ta. Hai trận thắng lợi, cho rằng Giáp Tự Quân chỉ đến như
vậy, không ngờ lại gặp phải đại bộ phận quân của Vu Chương. Nếu như ta
tập hợp với đám người Chu Di Mộng thì tốt rồi, làm sao có thể thế này...
Mặc dù có thủ đoạn luyện chế độc và thi độc tuyệt đỉnh nhưng lúc này,
đối mặt với Vu Chương chiến đấu dùng lực lượng thuần túy, thủ đoạn của
Độc Âm Nhi cũng mất đi hiệu lực. Không có đủ kinh nghiệm chiến đấu, cũng thiếu kinh nghiệm chỉ huy quân đội tác chiến trong hiểm cảnh và thế
yếu, nhất thời trong tâm trạng nàng loạn cả lên.
- Ha ha! Ngoan ngoãn nằm xuống cho lão tử đi!
Tiếng rống to lại truyền từ miệng Vu Chương tới. Tên kia đúng là đang
đắc ý cực điểm đến quên cả hình tượng! Độc Âm Nhi ngẩng phắt đầu, đang
muốn phản kích thì đột nhiên nhìn thấy một con chim lớn hình người âm
thầm hạ xuống. Mặc dù không có âm thanh gì nhưng tốc độ của nó lại cực
nhanh!
Liếc mắt một cái, Độc Âm Nhi đã nhận ra, con chim lớn
hình người kia là Thanh Thủy, mà thiếu niên ngồi trên mông con chim kia
là Phó Thư Bảo.
- Đáng giận. Cái tên này, không ngờ lại cưỡi trên mông người ta!
Độc Âm Nhi đột nhiên rống to một tiếng, chân điểm một cái, cơ thể vù
một cái liền lui lại phía sau, nháy mắt đã trốn lại phía sau hơn mười
bước!
Giao chiến sinh tử, nguy cơ tới tính mạng, Độc Âm Nhi
không quan tâm tới tính mạng những người xung quanh, không quan tâm tới
bất cứ gì khác mà lại mải ăn dấm chuyện Phó Thư Bảo ngồi lên mông Thanh
Thủy!
Ầm ầm! Đầu tiên là tiếng kình khí chém trúng mặt đất,
cuốn lên hai cột sóng đất cao quá đầu người. Hai chiếc rìu chiến của Vu
Chương chém nặng nề vào mặt đất. Trong tích tắc nọ, mặt đất cũng chấn
động một chút. Hai khe nứt lớn hiện ra dưới lưỡi rìu, vẫn kéo dài tới
dưới chân Độc Âm Nhi!
Uy nghiêm của mãnh tướng, một kích lôi đình!
Một đòn đánh trượt, Vu Chương không truy kích Độc Âm Nhi tiếp mà chuyển rìu, ném lên bầu trời.
Tiếng hô kinh ngạc của Độc Âm Nhi đã nhắc nhở rất rõ ràng. Nhưng hắn
không có bao nhiêu thời gian để ý tới chuyện khác thì cảm giác nguy hiểm ập tới. Hắn quyết đoán ném luôn rìu chiến đi, tranh thủ thời gian phản
ứng tiếp!
Người có thể không tập thì ít nhất cũng phải là một Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực. Điểm này trong lòng Vu Chương hiểu rất
rõ.
Nhưng kế hoạch thì tốt, hiện thực lại quá tàn khốc. Hai
chiếc rìu chiến thoát tay bay lên, cũng nghe thấy ba tiếng gió vù vù
vọng lại. Ba luồng lửa đột nhiên tiến tới trước người hắn! Trái, giữa,
phải, ba hướng đều bị bao phủ!
- Đánh rơi!
Vu
Chương cũng rất mạnh mẽ, rống giận một tiếng, mặc kệ rìu chiến thất bại, hai quyền xoay mình đánh ra. Đồng thời cơ thể hắn cũng lách mạnh sang
phải để tránh mũi tên bên trái. Ý định của hắn vốn là dùng nắm tay đánh
rớt mũi tên phía bên phải và ở giữa, tránh né mũi tên phía trái.
Ý nghĩ này cũng đúng, nhưng...
Xoẹt, xoẹt!
- Á...
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên từ miệng Vu Chương. Máu
thịt bay tung. Cơ thể như tháp sắt của hắn ngã ầm ầm xuống mặt đất.
Song quyền của hắn đúng là đánh chính xác lên trên hai mũi Xà Nha Tiễn. Cho dù cung mạnh, tên bén tới đâu thì dưới đôi tay sắt này của hắn vẫn
bị ngăn lại, cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương tới hắn. Nhưng đây
là Lực Luyện Khí Thiên Trúc Cung, mũi tên lại là Xà Nha Tiễn. Hắn đưa
tay tới cản, kết quả chính là song quyền bất ngờ bị bắn nát, mà mũi tên ở giữa sau khi bắn nát bàn tay của hắn cũng tiếp tục bắn trúng ngay trái
tim hắn!
- Xem ra ta đánh giá cao kẻ này rồi. Ngu ngốc đúng là ngu ngốc. Xà Nha Tiễn có thể dùng tay ngăn sao?
Phó Thư Bảo thầm khinh thường.
Thanh Thủy đột nhiên hạ xuống, quanh cơ thể đột nhiên hình thành một cơn lốc thật lớn.
- Phong Chi Nộ Hống, Long Quyển!
Bây giờ đúng là lúc Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực biểu diễn rồi.
Cuộc chiến tiếp theo chẳng có gì phải bàn nữa.
Binh chia làm năm đường, hành quân liên tục. Toàn bộ hai ngàn năm trăm
nhuệ binh đến từ Anh Thạch Thành đều tan rã, hai Đại tướng quân thống
lĩnh đều bị giết chết. Thủ hạ liên tục bị giết, cho dù có lọt lưới thì
cũng bị những tên thám báo hành tung quỷ dị. Nhưng Phó Thư Bảo cũng
không sợ những tên thủ hạ chạy trốn kia báo tin tức này cho Anh Thạch
Thành.