Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 290: Chiến chùy




Biến quyền thành chưởng, một chưởng vỗ lên mặt kiếm, quét ngang một cái, lập tức đánh lệch hướng kiếm, sau đó đầu vai Phó Thư Bảo húc tới. Thuận thế vặn mình một cái, Phó Thư Bảo xông tới, đùi phải nâng lên, một gối đánh thẳng về phía bụng Thập Thất.

Không cầu hoa lệ đẹp mắt, chỉ cầu đơn giản thực dụng.

Lần này, nghênh đòn Phó Thư Bảo chính là cương thuẫn và kiếm quang thứ hai.

Cương thuẫn phng bế đầu gối Phó Thư Bảo, đơn kiếm trong tay đâm vào không khí liền thu về, kiếm phong ép xuống, trực tiếp chém ngang sườn Phó Thư Bảo.

Đinh…

Lại một tiếng vang trầm muộn.

Dưới lực lượng va đập cực mạnh, thân thể Thập Thất liền bị đụng lui, đơn kiếm cũng chém sượt qua eo Phó Thư Bảo. Tầng vải bị cắt đứt, nhưng không có vết máu bắn ra, chỉ thấy tại phần lộ ra là một tầng nhuyễn giáp da rắn màu xanh. Đơn kiếm bằng tinh cương bách luyện trong tay nàng không ngờ lại không thể cắt đứt được nhuyễn giáp mỏng như cánh ve sầu này.

- Đáng giận…

Thập Thất thầm cảm thấy tức giận, nhưng thân hình vẫn bảo trì cân bằng, vội vàng đem cương thuẫn dời ra trước người, đề phòng công kích của Phó Thư Bảo.

Sự thật mà nói, điều khiến Thập Thất lo lắng đã xuất hiện.

Hai chân đạp mạnh lên mặt đất, thân hình dựng thẳng, giống như chim bay trên trời, từ trên cao nhìn xuống, nắm quyền vung lên, nện xuống như bôn lôi.

Lúc quyền còn trên không trung, hỏa diễm vô hình bao bọc nắm quyền, không khí xung quanh bắt đầu trở nên nóng bỏng. Nắm quyền đánh thẳng, sóng nhiệt bức nhân.

Đây là thức thứ ba trong Thiết Sa Quyền, Tạp quyền cũng là thức có uy lực lớn nhất.

Mặc dù vô cùng xấu xí, nhưng uy lực lại cực lớn.

Thân thể Thập Thất bị đầu gối đụng lui, rời khỏi mặt đất, mặc dù chỉ cách chừng một thước, nhưng lúc thân thể rời khỏi mặt đất, không có chỗ mượn lực, Phó Thư Bảo liền nắm bắt cơ hội đó tiến hành tấn công, hơn nữa còn là một quyền vô cùng mãnh liệt.

Trong lòng thất kinh, Thập Thất lại đem cương thuẫn nâng lên, nghênh đón một quyền của Phó Thư Bảo nện xuống.

Đinh…

Cương thuẫn lại lần nữa truyền đến tiếng vang trầm muộn.

Phụt…

Một ngụm máu tươi từ trong miệng bắn ra, dưới lực lượng khổng lồ trùng kích, thân hình Thập Thất liền bị đánh ngã sấp xuống giáo trường. Nhưng điều khiến nàng kinh hãi lại không phải bởi vì một quyền mang theo lực lượng khổng lồ của Phó Thư Bảo, mà chính là lúc nắm quyền của hắn đánh lên mặt cương thuẫn, từ trên thuẫn truyền đến một luồng nhiệt lượng cực kỳ nóng bỏng.

Cương thuẫn bằng tinh cương bách luyện bị đánh văng sang một bên, nhìn cánh tay trái cầm cương thuẫn, Thập Thất liền phát hiện bàn tay của nàng đã bị bỏng thương.

- Ngươi thua rồi, đổi tỷ tỷ ngươi lên đi.

Phó Thư Bảo cũng không có thừa thắng truy kích, nếu như hắn tiếp tục xuất thủ lần nữa, Thập Thất tuyệt đối không thể chống cự. Thế nhưng, thứ hắn muốn không phải là mạng của Thập Thất, mà là tăng cường kinh nghiệm chiến đấu.

Nếu chỉ đơn thuần là muốn giết Thập Thất, vậy thì chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cũng không cần ra tay thì Thập Thất và Thập Tứ đã bị chém thành thịt vụn rồi.

- Ngươi chẳng qua là dựa vào chỗ tốt của nhuyễn giáp mới có thể thắng ta, có gì hay mà khoe khoang?

Thập Thất lau đi vết máu bên khóe miệng, từ trên mặt đất bò dậy.

Phó Thư Bảo chỉ cười, cũng không biện giải. Quả thực, vừa rồi giao thủ, nếu như trên người hắn không có nhuyễn giáp da rắn, Thập Thất chỉ cần chém trúng eo hắn thôi thì ít nhất hắn cũng rách bụng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn mất đi lực chiến đấu.

Sát thủ tinh thông ám sát chiến đấu với một người mất đi năng lực chiến đấu, như vậy thì kết quả cũng không cần phải bàn nữa rồi.

Chẳng qua, Phó Thư Bảo cũng chưa từng nghĩ đến việc lên tràng, không dựa vào bất kỳ biện pháp bảo vệ nào để đánh bại một sát thủ như Thập Tứ và Thập Thất. Mặc dù hắn chiếm ưu thế nhờ Luyện Nguyên Tố Lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không thể nào so với các nàng. Mặt khác, kỹ nặng chiến đấu của Thập Tứ và Thập Thất có tính tương đồng rất lớn, không cầu hoa mỹ, chỉ cầu đơn giản hữu hiệu.

Cứ như vậy, kỹ năng chiến đấu của hắn cũng không chiếm được ưu thế. Cho nên, kết quả này cũng đã sớm nằm trong tư liệu của hắn.

Thập Thất lui ra sau, Thập Tứ thượng tràng.

- Trên người của ngươi có bảo giáp da rắn đao kiếm khó nhập, ngươi cho rằng đây là một tràng quyết đấu công bằng sao?

Thập Tứ đối với tao ngộ của muội muội cảm thấy bất bình sâu sắc, trừng mắt nhìn Phó Thư Bảo rồi nói.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Thập Tứ nói:

- Rất đơn giản, ta biết bây giờ muốn ngươi cởi nhuyễn giáp da rắn là không thể, mà ta cũng sẽ không yêu cầu như vậy, chẳng qua ta muốn đổi vũ khí, đổi kiếm trong tay thành chiến chùy.

Sắc mặt Phó Thư Bảo liền có chút biến đổi. Đao kiếm không thể nhập, nhưng chiến chùy nặng nề lại có thể tạo thành thương hại mà nhuyễn giáp da rắn không thể bảo vệ. Quả nhiên, sát thủ kinh nghiệm dày dạn, chỉ dựa vào việc lựa chọn vũ khí đã có thể nhìn ra trình độ.

- Thế nào, không dám sao?

Thập Tứ lạnh lùng thốt, khóe miệng của nàng cũng nhếch lên một tia cười khinh miệt.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Không phải chỉ thay vũ khí thôi sao, có gì không dám chứ, qua bên kia chọn vũ khí đi.

Giáo trường Hắc Thạch Thành có đủ 18 loại binh khí, vũ khí chiến chùy cũng có mấy loại, phân biệt là 40 cân, 80 cân, 160 cân và 200 cân.

Đi đến bên cạnh giá đựng binh khí, Thập Tứ cũng không thèm liếc nhìn những chiến chùy hạng nhẹ, trực tiếp chọn chiến chùy nặng 200 cân.

Chiến chùy đều là một đôi, hai cái là 400 cân. Sức nặng kinh khủng như vậy, cộng thêm Linh Lực của nàng, có thể tạo thành thương hại rất lớn, cho dù chỉ là một kích tùy tiện chỉ e cũng nặng hơn 3000 cân, có là trâu bò mình đồng da sắt cũng bị nện chết, chỉ một kiện nhuyễn giáp mỏng như cánh vsợ làm sao có thể cản được thương hại uy lực lớn như vậy?

Trận quyết đầu thứ hai trong giáo trường còn chưa bắt đầu, nhưng Chi Ni Nhã đã vô cùng lo lắng rồi, nàng chợt lên tiếng:

- Chiến chùy nặng như vậy, nhuyễn giáp da rắn trên người Bảo ca không thể nào phòng ngự được, vừa rồi Thập Thất đã dùng kiếm chém trúng hắn, nếu như Thập Tứ cũng gõ hắn một chùy như thế, vậy còn không phải…

Độc Âm Nhi cười nói:

- Ngươi nói nhảm cái gì đấy? Nếu như hắn không nắm chắc thì làm sao dám để Thập Tứ đổi chiến chùy? Chúng ta cứ thành thật mà quan sát đi, không phải ở đây có Tiểu Thanh hay sao, nếu như Thập Tứ thật sự uy hiếp đến tính mạng của Bảo ca, nàng chắc chắn sẽ xuất thủ.

Hơi ngừng lại một chút, Độc Âm Nhi lại nói:

- Thật ra, ta ngược lại hy vọng Tiểu Thanh không có cơ hội xuất thủ, chiến đấu như vậy, chúng ta không thể làm làm được, chỉ có thông qua chiến đấu như vậy thì kinh nghiệm thực chiến của Bảo ca mới được tăng cường.

Chi Ni Nhã hiển nhiên có chút hoài nghi với thái độ bàng quan của Độc Âm Nhi, dường như nàng còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ dùng ánh mắt quan tâm lặng lẽ nhìn về phía giáo trường.

Thập Tứ xách đôi chiến chùy nặng tổng cộng 400 cân đi thẳng về phía trung tâm giáo trường. Nàng vừa cất bước thì sát khí đã dâng tràn, dày đặc không tan.

Chỉ trong nháy mắt, bước chân từ chậm rãi trở nên nhanh chóng, cuối cùng trở thành bước chạy. Dưới chân của nàng hình thành một tầng khói bụi, giống như một chiến mã thoát cương lao về phía địch thủ.

Quyết đấu sinh tử, khí thế chính là chỗ mấu chốt quyết định thành bại.

Giết người vô số, trong khí thế của Thập Tứ còn tràn ngập một loại khí tức tử vong.