Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 270: Hành trình trên sa mạc




Suốt đêm Phó Thư Bảo dặn dò một chút, bao gồm công việc tại nông trường và công trường..., tất cả mọi chuyện đặt vào người có phẩm chất tốt hắn mới yên tâm rời đi. Tú Lý vốn mặt dày muốn theo đi, Phó Thư Bảo nói thế nào đi nữa cũng không thể ngăn lại, nhưng khi Đại Loan Lệ giả bộ giận dữ, hắn lập tức từ bỏ ý định, ngược lại ở lại Hạp Cốc Quan làm việc. Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã vốn cũng muốn đi, nhưng Phó Thư Bảo lại không muốn các nàng mạo hiểm, cho nên sau một hồi thuyết phục Phó Thư Bảo chỉ dẫn theo một mình Tiểu Thanh. Có thị vệ Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Tiểu Thanh bên cạnh, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi cũng tương đối yên tâm.

Sáng hôm sau Phó Thư Bảo liền cùng Đại Loan Lệ lên đường.

Ba người không có kỵ mã, Phó Thư Bảo tìm một chiếc giỏ trúc, trong giỏ trải một cái thảm. Hắn và Đại Loan Lệ ngồi trong giỏ trúc, để Tiểu Thanh buộc dây thừng mang theo giỏ trúc bay về phía sa mạc Vô Thủy. Trong giỏ trúc ngoại trừ chỗ ngồi, còn có một ít nước và thực vật để sử dụng trên đường đi.

Từ Hạp Cốc Quan trực tiếp bay lên không trung, phi hành sau hai giờ đồng hồ cát liền tiến nhập sa mạc Vô Thủy. Từ trên trời nhìn xuống, cát vàng vô tận trải dài về phía xa xa, ngoại trừ màu cát vàng lấp lánh không còn một tia màu sắc nào khác, đơn điệu tới cực điểm, không có chút sinh cơ.

- Sư nương, chúng ta đi như vậy, sau bao lâu có thể tới nơi đó?

Nhìn địa đồ, Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.

Đại Loan Lệ duỗi thẳng tay chỉ vào vị trí trung tâm trên sa mạc Vô Thủy:

- Vị trí đại thể ở chỗ này, dựa theo tốc độ hiện nay của chúng ta, sau một ngày một đêm là chúng ta có thể tới đó.

Dừng lại một chút nàng còn nói thêm:

- Bất quá, mấy năm trước ta tình cờ đi ngang qua đó, phát hiện tòa núi lửa chết bị vùi lấp dưới cát vàng, bây giờ muốn tìm e rằng phải mất chút thời gian.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Sư nương không cần lo lắng, chúng ta từ trên cao nhìn xuống rất dễ phát hiện vị trí núi lửa.

Đại Loan Lệ gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ ứng hồng nhàn nhạt:

- Đừng gọi ta là sư nương, ta cũng không phải sư nương của ngươi.

- Ha ha, được rồi sư nương.

Không cho phép Phó Thư Bảo gọi là sư nương, hắn vẫn một mực gọi như vậy.

- Ngươi và sư phụ ta có quan hệ như thế nào?

Dừng lại một chút hắn lại bổ sung nói:

- Đêm đó ngươi tới Hạp Cốc Quan cũng chưa...

Đại Loan Lệ cúi đầu nói:

- Sư phụ ngươi tới đoàn đạo tặc Mật Nguyệt tìm ta... Chúng ta liền nhận ra nhau, hắn là loại người ngoài miệng tuy nói chuyện không nghiêm túc, nhưng cũng không tệ, hắn thu dưỡng những cô nhi, còn đồng ý truyền thụ cho chúng ta cách đấu kỹ và tu luyện lực lượng.

Phó Thư Bảo lập tức bừng tỉnh, hóa ra là vậy.

Nếu như không phải tâm tư có tính toán, với đức hạnh như Tú Lý, hắn chịu nuôi dưỡng cô nhi và truyền thụ cách đấu kỹ và tu luyện lực lượng mới là lạ.

Bất quá, cho dù vậy, nhưng có một nữ nhân thành thục quản Tú Lý cũng là chuyện tốt, mà hai người Đại Loan Lệ và Tú Lý bất luận là tướng mạo hay niên kỷ đều rất xứng đôi. Phó Thư Bảo thấy hai người phát triển nhanh chóng như vậy, trong lòng hắn kỳ thực cũng vui mừng thay Tú Lý.

Hai người ngồi trong giỏ trúc thoải mái nói chuyện, còn Tiểu Thanh lúc này vẫn mang theo giỏ trúc phi hành, trong lòng nàng còn lo lắng gió lớn phá hủy giỏ trúc, chủ nhân của nàng sẽ té ngã khiến cả đời tàn phế... Gió sa mạc khô rát bí mật mang theo cát bụi đập vào làn da nàng, quần áo nàng tung bay phấp phới khiến xuân quang hiển lộ. Phó Thư Bảo ngồi trong giỏ trúc vừa ngẩng đầu liền có thể thấy xuân quang lộ ra. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, thực sự là đại mỹ nữ phi hành ah. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là, có sư nương Đại Loan Lệ cùng đi, hắn phải từ bỏ ý nghĩ cưỡi trên lưng Tiểu Thanh phi hành, chỉ có thể ngồi trên chiếc giỏ trúc này, miễn cưỡng chịu đựng.

Sau khi tiến nhập sa mạc Vô Thủy, Đại Loan Lệ dọc đường chỉ dẫn phương hướng. Tiểu Thanh mang theo giỏ trúc dựa theo phương hướng nàng chỉ dẫn bay đi. Trong khoảng thời gian nhất định Phó Thư Bảo cũng ra lệnh Tiểu Thanh dừng lại, nghỉ ngơi một chút mới bay tiếp. Hắn và Đại Loan Lệ dường như không có đề tài gì nói chuyện, hắn liền dùng giấy bút lập kế hoạch mới đối với nông trường, trồng cây nho và thành lập xưởng chế tạo rượu nho.

Thay đổi giống nho và giống lúa nước là hai việc hoàn toàn khác nhau. Thay đổi giống lúa nước chính là tiến hành từ hạt giống lúa nước, nhưng thay đổi giống nho cần dùng phương thức chiết cành, nhất định phải chiết cành nho từ cây nho có số lượng quả nhất định.

- Sư nương biết trong sa mạc Vô Thủy có chỗ nào trồng nho không?

Phó Thư Bảo vạch kế hoạch tới mức độ nhất định, liền ngừng bút, thuận miệng hỏi.

- Gần đây khẳng định không có, nhưng tại một số ốc đảo hẳn là có nho hoang dại, chờ tới khi chúng ta từ núi lửa trở về, chúng ta hãy đến ốc đảo tìm xem.

Phó Thư Bảo luôn miệng gọi là sư nương, Đại Loan Lệ cũng đã quen.

- Đa tạ sư nương.

Phó Thư Bảo cười cười nói. Đại Loan Lệ hơn hắn khoảng chừng năm tuổi, niên kỷ như vậy chênh lệch kỳ thực không quá lớn, nhưng Đại Loan Lệ vẫn vô tình bày ra bộ dáng sư nương, thực sự rất thú vị.

- Được rồi, sư phụ ngươi đã nói với ta một việc.

- Việc gì?

- Sư phụ ngươi nói để đoàn đạo tặc Mật Nguyệt chúng ta tiến nhập trận doanh các ngươi, hắn nói bên cạnh ngươi có sáu đội quân trăm người, người chúng ta bên kia cũng chỉ có hơn trăm người, vừa vặn thành lập một đội quân trăm người, về sau do sư phụ ngươi và ta cùng chỉ huy. Trước đó ta có chút lo lắng, bây giờ ta muốn nghe ý tứ của ngươi.

Đại Loan Lệ nói.

Phó Thư Bảo cười cười, đồng ý:

- Chuyện này đâu có gì khó, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà mà, sư nương không giúp chúng ta còn ai giúp chúng ta?

Dừng lại một chút hắn vừa cười vừa nói:

- Sau này, biết đâu sư phụ ta trở thành hoàng đế Tú Quốc, sư nương cũng sẽ là hoàng hậu Tú Quốc.

- Hắn...

Sắc mặt Đại Loan Lệ đột nhiên ửng đỏ, ngoài miệng nhẹ nhàng mắng một câu:

- Hắn nằm mơ cũng không thể làm Hoàng Đế, ta biết hắn nhờ ngươi trợ giúp mới có được ngày hôm nay.

Dừng lại một chút nàng còn nói thêm:

- Cho nên ta cũng muốn giúp hắn, sau này chiến đội của ta gọi là chiến đội Mật Nguyệt.

- Tất cả đều theo lời sư nương.

Trong lòng Phó Thư Bảo lại thầm nghĩ:

- Chiến đội Mật Nguyệt hẳn là chiến đội yếu nhất trong các chiến đội ta sở hữu? Bất quá, tại một số phương diện, chiến đội nữ đạo tặc này cũng cực mạnh, đây cũng coi là một ưu điểm.

Dọc đường nói cười một chút, ban đêm ngủ ngoài sa mạc, sáng sớm hôm sau lại nhích người phi hành. Dưới sự chỉ dẫn của Đại Loan Lệ, Tiểu Thanh bay tới không trung phía trên đỉnh tràn đầy sa sơn.

Phóng mắt nhìn xuống, cát vàng trên mặt đất giống như cuộn sóng liên tục phập phồng, từng đợt từng đợt thôi động về phía xa xa. Những núi cát trên sa mạc có độ cao chênh lệch cực lớn, ít thì hai ba trăm thước, nhiều thì hàng nghìn thước. Địa hình phức tạp như vậy, nếu như không phải từ trên cao nhìn xuống, mà từ mặt đất tìm kiếm khẳng định sẽ lạc đường.

Dọc đường tìm kiếm, Tiểu Thanh quanh co trên không trung khoảng chừng gần hai giờ đồng hồ cát, nhưng Phó Thư Bảo vẫn không thể tìm được sơn thể cùng loại với núi lửa. Nhưng thực sự Tiểu Thanh phi hành trên bầu trời dưới nhiệt độ nóng bức, mồ hôi trên thân thể nàng chảy như mưa, mồ hôi không chỉ làm ướt y phục của nàng, còn rơi xuống giỏ trúc. Có vài giọt thi thoảng rơi xuống thân thể Phó Thư Bảo, hắn ngẩng đầu nhìn lên, không chỉ thấy mặt trời chói chang khiến người ta cảm thấy bất an, còn thấy một bức họa cảnh xuân tuyệt vời mà mông lung.

- Tiểu Thanh, xuống phía dưới nghỉ chút đi.

Phó Thư Bảo áy náy nói.

Tiểu Thanh hạ xuống phía dưới, đặt giỏ trúc trên tòa núi cát cao hơn so với các tòa núi cát khác rất nhiều.