Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 202: Tình cảnh lúc ấy




- Ta nói này, ngươi định trầm ngâm đến lúc nào đây?

Nếu Thập Tứ này cũng giống tên La Kiệt, hỏi gì cũng nói không biết, thì Phó Thư Bảo cũng thực sự cảm thấy khó xử lý, chiêu mà hắn vừa dùng với La Kiệt chắc chắn không thể dùng lại với Thập Tứ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp này được.

- Ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì nhiệm vụ của ta cũng thất bại rồi, ngươi còn chờ gì nữa, ra tay đi. Chết trong tay một kẻ như ngươi, tuy có chút không đáng, nhưng ta sẽ không nhíu mày lấy một cái đâu.

- Tốt, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi nhận lệnh của ai, còn có sát thủ nào muốn giết ta nữa, chỉ hai câu này thôi, nếu ngươi không nói, ta sẽ quay ra liền, cũng không động vào ngươi.

- Ta sẽ không nói gì đâu, ngươi muốn để ta sống hay chết, ta cũng chẳng có ý kiến.

- Hừ,

Phó Thư Bảo lạnh nhạt cười nói:

- Thế thì ta sẽ đi hỏi muội muội ngươi những câu hỏi này, để ta xem xem muội muội ngươi có cứng rắn được như ngươi không.

Nói xong hắn xoay người đi thẳng.

- Đợi đã!

Thập Tứ vội gọi Phó Thư Bảo lại:

- Muội muội ta… cũng rơi vào tay ngươi rồi ư?

Phó Thư Bảo vỗ vỗ tay, cửa sắt đột ngột mở ra, Phương Tín và một Lực Sĩ thuộc hạ của hắn kéo theo một nữ nhân y phục lộn xộn tiến vào.

Nữ nhân này chính là Thập Thất, giống Thập Tứ như đúc.

Chúng thuận tay ném Thập Thất đã mềm nhũn như bún xuống đất, phủi tay nói:

- Thiếu gia, người đã đưa tới rồi đây, nhưng con tiện nhân này cũng cứng rắn lắm, quật đứt hết mấy cái roi da, nước ớt uống vào cả mấy bát mà nó vẫn cứng miệng không nói, hay là để chúng huynh đệ… Hì hì…

Phó Thư Bảo phẩy tay nói:

- Các ngươi ra ngoài chờ, để đích thân ta thẩm vấn.

Phương Tín lui ra ngoài, lúc đi ra còn tiện tay đóng cửa lại.

- Các ngươi… Sao lại bắt được cả muội muội ta?

Trong chốc lát, biểu hiện của Thập Tứ đã trở nên cực kì phức tạp.

- Thực ra, sau ngày thứ 3 muội muội ngươi dùng thân phận nữ nô để giấu mình thì ta đã phát hiện ra nàng có chút gì đó không đúng rồi, tuy nàng che đậy lực tràng lực lượng của mình rất giỏi, nhưng dù có che đậy giỏi cỡ nào, thì thời gian dài cũng sẽ tự nhiên để lộ ra thôi, bắt đầu từ lúc đó, ta đã lệnh cho Phương Tín giám sát nhất cử nhất động của nàng, và cũng vì thế mà phát hiện ra, cứ cách 3 ngày thì nàng lại ra ngoài liên lạc với một người, để lại lời nhắn, mà sau khi nàng đi, thì ngươi sẽ xuất hiện.

Dừng lại một lát, Phó Thư Bảo lại cười nói:

- Lúc đó ta với Phương Tín còn nghi ngờ muội muội ngươi đi rồi lại quay lại, nhưng sau đó mới phát hiện, thực ra các ngươi là chị em song sinh.

- Điều ta muốn biết là làm sao các ngươi lại bắt được muội muội ta! Không cần ngươi phí lời nói mấy chuyện đó!

Thập Thất đã rơi vào trạng thái suy nhược kia bỗng động đậy đôi chút, nhưng đầu nàng còn chưa hoàn toàn ngẩng dậy nổi thì đã lại cúi xuống, ánh mắt rã rời, đương nhiên ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

- Muội muội…

Trong đôi mắt Thập Tứ có cả hối hận, phiền muội, hận thù và đau xót, những thứ cảm xúc này cùng xuất hiện khiến biểu hiện của nàng cũng trở nên cực kỳ phức tạp, người ta chỉ cần nhìn một cái là biết trong lòng của nàng lúc này đang đấu tranh kịch liệt tới mức nào.

Phó Thư Bảo đã thu tất cả vào đáy mắt, chỉ cần quan sát một chút là hắn đã tìm ra yếu điểm của Thập Tứ, đó chính là muội muội Thập Thất của nàng, điều này thể hiện trong tâm trạng phức tạp của nàng lúc này. Đợi Thập Tứ bình tĩnh lại đôi chút, hắn mới nói:

- Ngươi đau xót cho muội muội ngươi, ngươi cũng biết bên cạnh ta có Thanh Thủy, dù là bất kì ai trong hai ngươi, hay thậm chí cả hai ngươi có liên thủ lại cũng không thể thích sát ta được, vì thế buổi tối hai hôm trước ngươi đã gọi em ngươi rời sứ quán đến gặp ngươi, sau đó ngươi thay em mình trở lại đây, nhưng ngươi không bao giờ ngờ được rằng, chân trước ngươi vừa bước và sứ quán thì người của ta đã bắt được nàng rồi.

Thập Tứ tức giận nói:

- Chỉ dựa vào mấy tên thuộc hạ vô dụng của ngươi mà cũng muốn bắt muội muội ta sao? Ngươi nói dối! Lúc đó ngươi và Thanh Thủy vẫn luôn ở trong sứ quán!

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Các ngươi thật không xứng là sát thủ tinh anh của Tử Đảo Mật Nhân Xã, ở bên ta lâu như vậy, mà ngay cả chuyện ta có một con Lực Luyện Thú cũng không biết, các ngươi có kết cục này cũng là đáng đời.

Con Lực Luyện Thú đó chính là Luyện Thiên Thử, là Lực Luyện Thú từng hầu hạ Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, vóc dáng nó tuy nhỏ bé, nhưng lực chiến đấu thực sự của nó lại hơn Thập Thất, nếu thêm vào mấy trợ thủ làm nhiễu loạn tầm nhìn nữa, thì việc nó bắt được Thập Thất là chuyện quá mức đơn giản, chỉ là cảnh tượng lúc đó, tỷ tỷ của Thập Thất vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy.

Im lặng ngắn ngủi.

- Cũng phải, tỷ muội chúng ta đều đã rơi vào trong tay ngươi, ngươi ra tay đi, trên đường xuống suối vàng tỷ muội ta cũng có người bầu bạn.

Thập Thất thở dài, dựa vào kinh nghiệm của mình, nàng biết rõ hoàn cảnh của mình và muội muội lúc này, cũng dựa vào kinh nghiệm cho biết, nàng chẳng còn hy vọng gì vào con đường phía trước.

Phó Thư Bảo lạnh lùng cười đáp:

- Nếu mắt nhìn người của ta tệ một chút, hoặc là kém may mắn hơn một chút, thì e tằng ta đã chết trong tay của hai tỷ muội các ngươi rồi, tốt xấu gì thì các ngươi cũng lao tâm khổ tứ đến đây giết ta, cứ như vậy tiễn các ngươi lên đường, các ngươi tưởng chỗ này của ta là lữ quán sao?

- Ngươi… muốn thế nào?

- Ta không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải người xấu, ta chỉ làm những việc ta cho là đúng, bây giờ ta nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi không nói ra kẻ sai khiến sau lưng các ngươi, không nói ra đồng bọn khác của các ngươi, vậy thì xin lỗi nhé, tuy các ngươi không sợ chết, nhưng ta có thể khiến các ngươi sống không bằng chết.

- Ngươi có thủ đoạn nào khiến người khác sống không bằng chết thì làm đi! Là một sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã, có loại bức cung nào mà chúng ta chưa từng thấy qua, muốn ta phá hủy quy tắc sao? Đừng hòng! Làm đi!

Biết tất sẽ chết, Thập Tứ bỗng thể hiện sự hung hãn của kẻ không sợ chết.

- Phương Tín, vào đi! Dẫn thêm mấy người nữa vào!

Thư Bảo gọi lớn một tiếng.

Cửa sắt trong tù thất lại được mở ra, lần này không chỉ có Phương Tín và tên Lực Sĩ vừa nãy, còn có thêm ba tên nam nhân cường tráng khác cùng vào, bước đi của chúng nặng nề, diện mạo bất phàm, vừa nhìn cũng biết chúng là những Lực Sĩ có tu luyện lực lượng.

- Roi da đâu? Còn cả nước ớt mà các ngươi rót cho muội muội ta uống nữa, mang hết ra đây đi!

Khóe miệng Thập Tứ xuất hiện nụ cười khinh thường.

Phó Thư Bảo chỉ lắc đầu đáp:

- Ngươi nhầm rồi, những thủ đoạn vớ vẫn đó ta không thích chơi, Phương Tín, mấy người các ngươi cởi hết y phục của Thập Thất ra, làm chuyện nam nhan nên làm trước mặt ả Thập Tứ này đi. À, tiện thể nhắc một câu, không cần phải thương hoa tiếc ngọc làm gì, cứ làm hết mình cho ta!

- Ha ha… Nhiệm vụ này thật quá đơn giản, đảm bảo sẽ hoàn thành!

Phương Tín cười một tràng quái dị, rồi lập tức kêu mấy thuộc hạ bắt đầu cởi y phục của Thập Thất.