Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 174: Nữ bộc lại chiêu binh (1,2)




Nửa tháng đầu tiên, bọn kỵ sị còn lại vẫn duy trì việc theo dấu, nhưng sau khoảng 20 ngày, sau khi tiến vào địa giới kinh thành, đoàn kỵ sĩ liền tử bỏ việc theo dấu, lặng lẽ biến mất trong phạm vi Phó Thư Bảo có thể khống chế được.

Việc này cũng chẳng có gì lạ, vào địa giới kinh thành, với thế lực mà Thái Bình Vương Tước đang nắm giữ thì nhất cử nhất động của Phó Thư Bảo và đoàn người của hắn đều sẽ bị giám sát nghiêm ngặt.

Đối với những tên Khiết kỵ sĩ còn lại, theo dấu đến địa giới kinh thành cũng là quá đủ rồi. Ngoài ra, bọn chúng cũng cho rằng những gì bọn chúng thu lượm được đã đủ để bẩm báo kết quả với Thái Bình Vương Tước rồi, bởi vậy cho nên không còn cần thiết phải theo dấu nữa.

Phó Thư Bảo cũng chẳng hề bận tâm đến chuyện này, thật ra hắn cũng đã đoán trước được rằng đám kỵ sĩ đó sẽ rời đi sau khi họ vào địa giới kinh thành, mặt khác hắn cũng biết bọn Khiết kỵ sĩ ấy sẽ bẩm báo gì với Thái Bình Vương Tước, vì hầu hết những gì bọn chúng bẩm báo đều là những thứ hắn cố ý để bọn chúng biết.

Ví dụ như, mỗi ngày sau khi tỉnh giấc hắn đều cay nghiệt mắng nhiếc Băng Oánh và Tú Cát, hay là cứ cách hai ngày hắn lại mò đến lều của công chúa Chi Ni Nhã để rình nàng tắm rửa thay y phục… Hắn luôn cố gắng biến mình thành một tên háo sắc và vô dụng, đây chính là tin tức mà hắn muốn mượn đám Khiết kỵ sĩ kia để bẩm báo với Thái Bình Vương Tước.

Lại một hành trình 3 ngày nữa trôi qua, kinh thành hùng vĩ mà tráng lệ đã hiện ra trước mắt, kinh thành trước mắt đồ sộ giống như một con thú khổng lồ đang nằm ngang trên một khoảng đất bao la.

Tường thành nguy nga kéo dài hàng chục dặm, cửa thành cao bằng mấy người gộp lại. Đứng ở chỗ cao trong thành có thể nhìn thấy cả kinh thành phồn hoa trước mắt. Đường phố rộng lớn đến nỗi có đủ chỗ cho 4 cỗ xe ngựa cùng đi. Hai bên đường phố là các cửa hàng mọc lên như nấm, trang hoàng lộng lẫy. Các cư dân cư trú trong thành cũng rất có trật tự, đình đài lầu các lúc ẩn lúc hiện, lại được điểm xuyến bằng cây cối hoa cỏ, trông thật vô cùng đẹp đẽ.

Trung tâm kinh thành, nơi hội tụ của tất cả các con phố lớn, cũng chính là trung tâm quyền lực cao nhất Tú Quốc, là nơi ở của chúa tể tối cao – Hoàng Kim Thành.

Giống như tên gọi của nó, cả tòa Hoàng Kim Thành này đều hiện lên sắc vàng óng ánh, khi có ánh nắng mặt trời chiếu vào, nó trông như một thỏi vàng khổng lồ vậy.

Nhìn khắp tòa Hoàng Kim Thành này, thứ bắt mắt nhất và nguy nga nhất chính là Phụng Thiên Điện, nó có 3 tầng, được dựng trên một đài cao, vì thế dù chỉ có 3 tầng thôi nhưng nó vẫn là kiến trúc cao nhất trong kinh thành, dù ở chỗ nào trong kinh thành đều có thể nhìn thấy nó và nhắc đến nó.

Những vật liệu để xây nên Phụng Thiên Điện này đều là những vật liệu cực quý như vàng, bạch ngọc, gỗ tử đàn… Độ xa hoa của nó đường như đã lên tới cực điểm.

Thực ra, nơi để hoàng đế Tú Quốc công bố mệnh lệnh dù có xa xỉ đến đâu vẫn là chuyện bình thường.

- Cuối cùng chúng ta cũng tới nơi!

Phó Thư Bảo khó dấu được sự kích động trong lòng, nhìn ngắm xung quanh, hắn buột miệng cảm thán một câu.

- Việc không thể trì hoãn nữa, chúng ta mau vào thành thôi, Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta cũng có xây dựng một sứ quán bên trong kinh thành, chúng ta sẽ đến ở trong sứ quán.

Chi Ni Nhã vui vẻ nói.

Ánh mắt Phó Thư Bảo nhìn về phía Độc Âm Nhi, từ lúc vào địa giới kinh thành đến giờ, hắn phát hiện Độc Âm Nhi cứ phiền muộn không vui, lúc này nàng cũng mặt cau mày có, như là có nhiều tâm sự lắm vậy. Suy nghĩ một lát, hắn mới đến gần hỏi:

- Âm Nhi muội tử, ngươi có chuyện gì muốn nói nhưng không tiện mở miệng sao?

Độc Âm Nhi thở dài một tiếng đáp:

- Độc Lang Tộc chúng ta có một quy định, phàm là người của Độc Lang Tộc thì không được vào kinh thành, đó là vì đến tận bây giờ Vương thất Tú Quốc vẫn không thực hiện lời hứa ban thưởng năm xưa, quy định này chính là một sự kháng nghị không lời của Độc Lang Tộc chúng ta.

Khi Tú Quốc mới được thành lập, Độc Lang Tộc đã lập nên nhiều chiến công hiển hách, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được một lời hứa ban thưởng chưa được thực hiện, đến nay bọn họ vẫn phải ở lại trong Vụ Tráo Chiểu Trạch, cũng khó trách các trưởng lão và tộc trưởng của Độc Lang Tộc lại đưa ra một quy định như vậy, chắc họ sợ rằng con cháu của Độc Lang Tộc sau này sẽ lại bị Vương thất Tú Quốc lợi dụng.

- Có gì khó xử đâu?

Phó Thư Bảo cười ha ha nói:

- Âm Nhi muội tử, nếu Độc Lang Tộc đã có quy định như vậy thì ngươi hãy dẫn các Độc Lang Kỵ kia trở về Vụ Tráo Chiểu Trạch đi, sau khi ta giải quyết xong mọi việc sẽ đến đó tìm ngươi.

- Ngươi nghĩ hay nhỉ, ta phụng mệnh của Thánh tộc trưởng, khó khăn lắm mới bắt được ngươi, quy định có lớn đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì với ta, ta bảo các Độc Lang Kỵ quay về phụng mệnh, còn ta sẽ vào kinh thành với ngươi.

Vốn tưởng không tốn công mà thoát được khỏi cục nợ lớn là Độc Âm Nhi, nhưng không ngờ rằng cách này lại vô ích, Phó Thư Bảo cười khan mấy tiếng rồi nói:

- Cũng được thôi, chờ ngươi dặn dò các Độc Lang Kỵ kia xong chúng ta sẽ vào kinh thành.

Độc Âm Nhi dặn dò các Độc Lang Kỵ một hồi, những Độc Lang Kỵ đó mặc dù không bằng lòng chuyện thống soái của bọn họ một mình đi vào kinh thành, nhưng vì có quy định kia nên cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải rời khỏi đội ngũ để quay về Vụ Tráo Chiểu Trạch.

Độc Lang Kỵ vừa rời khỏi, đoàn người của Phó Thư Bảo chỉ còn lại một mình hắn là nam nhân, cục diện âm thịnh dương suy này cũng khiến người đi đường không dấu nổi ánh mắt tò mò.

Tướng sĩ Thành Vệ Quân trấn thủ cửa thành đã phát hiện cờ hiệu của Thánh Đóa Lan Quốc từ xa, không chờ đoàn người ngựa đi tới cửa thành đã có một Thiên võ tướng dẫn theo một đội tướng sĩ ra nghênh đón. Những lời khách sáo quan cách đương nhiên không thể tránh khỏi, hàn huyên một lúc lâu, Chi Ni Nhã mới thoát thân ra được, sau đó dẫn Phó Thư Bảo cùng đoàn người đi về sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc ở kinh thành.

Công chúa giá đáo, trong sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc cũng náo nhiệt hẳn lên. Đại sứ Khắc Lí Tư đích thân chủ trì nghi thức nghênh đón, sau đó theo lời dặn của Chi Ni Nhã mang văn thư liên quan giao tới Lễ Bộ Tú Quốc.

Thân phận của Chi Ni Nhã cao quý như vậy, những buối tiếp khách liên miên đương nhiên cũng không thể tránh khỏi. Nhưng Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi lại khác, sau khi không còn tự nhận là đại sứ văn hóa và Đoàn Trưởng thị vệ đoàn nữa, hai người bọn họ lại đâm ra nhàn hạ vô cùng.

Đêm đến, cuối cùng thì Phó Thư Bảo cũng thoát được khỏi buổi tiệc rượu của các vị quan viên trong sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc, không quay về phòng, hắn đi dạo một vòng quanh sứ quán, sau khi làm quen một chút với địa hình ở đây thì hắn mới quay trở về phòng.

Khi đi qua phòng Độc Âm Nhi, tiếng nước chảy róc rách bỗng vọng tới bên tai, Phó Thư Bảo dừng chân nghĩ ngợi:

- Cả chặng đường dài chẳng có cơ hội để tắm rửa, Độc Âm Nhi đã kêu gào đòi tắm từ lâu rồi, chẳng trách lúc nãy nàng trốn đi còn sớm hơn mình, thì ra là quay về đi tắm.

Ngừng lại một chút rồi hắn lại nghĩ xa hơn:

- Cơ thể của Chi Ni Nhã xem như mình cũng đã nhìn thấy quá nửa, còn Độc Âm Nhi thì vẫn chưa thực sự được nhìn thấy lần nào, đây đúng là cơ hội hiếm có, dùng thuật độn thổ vào phòng nàng, sau đó chỉ thò cái đầu lên… hắc hắc…[/CHARGE]

- Đứng ngoài đó làm gì? Muốn nhìn trộm hả? Không cần phải phiền phức vậy đâu, nếu ngươi không sợ trúng độc thì có thể bước vào đường đường chính chính mà nhìn, ta sẽ tắm cho ngươi xem!

Tiếng nói của Độc Âm Nhi từ trong phòng vọng ra.

- Ngươi bị điên à…

Lầm bầm một câu, hứng thú nhìn trộm cũng chẳng còn, hắn rời đi mà trong lòng vẫn thấy bức bối.

Sau khi về phòng mình, gạt đi tiếng nước chảy róc rách khiến hắn bức bối, Phó Thư Bảo lấy ra một tấm địa đồ, trải bằng trên mặt bàn giấy, đây chính là địa đồ của kinh thành.

Luyện Thiên Thử bò ra khỏi túi của Phó Thư Bảo, đứng trên mặt bàn giấy.

- Chủ nhân, bức địa đồ kinh thành này cũng tường tận lắm, ngay cả Hoàng Kim Thành ở trung tâm kinh thành cũng vẽ ra được bảy tám phần, chỉ có điều chúng ta vừa mới đến đây, còn nhiều chỗ chưa quen thuộc, ta khuyên chủ nhân đừng có bất kì hành động gì thì hơn.

Thấy Phó Thư Bảo lấy địa đồ ra, theo như những gì Luyện Thiên Thử đã biết về hắn, nó hơi lo lắng rằng Phó Thư Bảo vì nóng vội mà có những hành động dẫn tới rắc rối.

Ngón tay Phó Thư Bảo lại chỉ vào căn nhà của đệ nhất thế gia Tú Quốc là La gia rồi nói:

- Mục đích chúng ta tới kinh thành chính là Xà Nhân Tộc, kinh thành chỉ là một chạm dừng chân mà thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ rời đi, sở dĩ chúng ta vào đây chính là vì muốn thu thập chút ít tin tức về gia chủ La gia, bây giờ chưa có hành động gì, nhưng việc chuẩn bị thì cần phải làm rồi.

Luyện Thiên Thử thở phào một hơi nói:

- Chủ nhân hiểu được điều này là tốt rồi, nhưng chúng ta phải chuẩn bị gì đây?

Phó Thư Bảo cười đáp:

- Lần đầu tiên đến một nơi như kinh thành này, hay là chúng ta cứ đi dạo trước, khi đến nhà của La gia, Luyện Lão ngươi lẻn vào bên trong điều tra xem có manh mối gì không.

Đây chẳng phải là một hành động bất cẩn sao? Luyện Thiên Thử thấy những gì nó vừa nhắc nhở xem như công cốc. Đồng thời trong lòng nó bây giờ cũng nảy sinh một loại cảm giác mơ hồ, nó cảm thấy tiểu chủ nhân Phó Thư Bảo mà nó đang theo bây giờ càng ngày càng giống chủ nhân của nó trước kia là Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong.

Nếu như, Luyện Thiên Thử nhìn thấy tiểu chủ nhân Phó Thư Bảo của nó chặt đầu Tú Cát như thế nào, và ung dung xử lý thi thể hắn ra sao thì e rằng cảm giác ấy của nó sẽ càng mãnh liệt hơn!

Thương lượng vài điều đơn giản về kế hoạch như vậy, rồi Luyện Thiên Thử lại chui vào túi của Phó Thư Bảo.

Khi ra tới cửa sứ quán, hắn thấy bốn người nữ bộc đang đứng nghiêm chỉnh hai bên cửa lớn, sau lưng họ là cả một đội thị vệ sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc, người nào người nấy cũng to lớn bệ vệ. Những nam nhân tóc vàng mắt xanh đó không người nào là không thưởng lãm vòng eo thon thả, bờ mông trắng đầy đặn của họ, có hai “trư ca” còn nuốt nước miếng ừng ực, lặng lẽ làm ra vài hành động hạ lưu.

Rau cấm của thiếu gia mà cũng muốn chạm tay vào ư?

Phó Thư Bảo có chút buồn bực mà ho khan một tiếng, đi qua chỗ bốn nữ bộc kia. Vừa nhìn thấy bằng hữu Dật Hương công chúa điện hạ đi ra, cả đám thị vệ của Thánh Đóa Lan Quốc vội đứng nghiêm lại, kính cẩn chào Phó Thư Bảo theo quân lễ của Thánh Đóa Lan Quốc, còn Phó Thư Bảo thì nghênh ngang đi qua bọn họ, đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Thực ra cũng khó trách những nam nhân của Thánh Đóa Lan Quốc lại có những hành động bỉ ổi như trư ca này, bốn nữ bộc của hắn mặc váy bó sát lấy người, người nào người nấy thân thể vào dung mạo đều ngàn dặm chọn một, nếu không động lòng thì còn gọi là nam nhân bình thường sao?

- Thiếu gia, người không tham gia tiệc rượu nghênh đón Chi Ni Nhã công chúa sao?

Đông Mai là người đầu tiên phát hiện Phó Thư Bảo đi đến.

- Ta thấy buồn bực quá, muốn trốn ra ngoài một lát. Đúng rồi, bốn người các ngươi đứng ở đây làm gì?

Đông Mai cười khanh khách đáp:

- Chúng nô tì đang chiêu binh mà, thiếu gia cho chúng ta vào Hồng Giáp Thị Vệ Đoàn, trở thành trợ lý của Hổ Linh đoàn trưởng, chúng ta đều thấy trách nhiệm này rất to lớn, nghĩ đến lúc ở Hổ Thành mới chỉ chiêu mộ được khoảng 10 tân binh, nên mới nóng vội muốn chiêu mộ nhiều tân binh hơn nữa.

Lúc này cả bốn nữ bộc đều quay người lại, hắn thấy trên ngực cả 4 người bọn họ đều dán một tờ giấy, trên mỗi tờ giấy lại viết một chữ, đọc gộp lại sẽ thành bốn chữ “Chiêu Mộ Tân Binh”, mà bên cạnh bọn họ còn đặt một tờ giấy trắng to hơn nữa, trên tờ giấy đó viết: Tuổi từ 18 đến 20, vòng ngực 86, vòng eo 60, vòng mông 88, dung mạo thanh tú, biết hầu hạ thiếu gia…

Cái gì mà lộn xộn thế này?

Đây là đang chiêu mộ quân binh có thể chiến đấu hay là tuyển chọn người đẹp vậy?

- Các ngươi đang chiêu binh gì chứ? Có mà chiêu mộ đám sắc lang thì có.

Phó Thư Bảo dở khóc dở cười nói.

- Chúng nô tì không chiêu mộ đám sắc lang đâu, chỉ chiêu binh thôi.

Cả bốn nữ bộc cùng nghiêm túc đáp, đồng thời cũng thấy hơi ủy khuất, bọn họ vất vả chiêu binh, đứng cả nửa ngày trời, chân cũng sắp mềm nhũn ra rồi, chẳng nhận được lời khen của thiếu gia thì thôi, lại còn bị thiếu gia hung hăng trách cứ một phen.

Phó Thư Bảo vốn định quở trách một lượt bốn nữ bộc ngốc nghếch kia, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của họ, lại không đành lòng, đành bỏ qua, khi đi qua bọn họ chỉ khoát tay một cái nói:

- Bốn người các ngươi cũng đừng chiêu binh gì nữa, đi dạo cùng với thiếu gia nào.

- Hay quá! Lâu lắm rồi chúng nô tì không được cùng thiếu gia dạo phố rồi!

Xuân Lan vui đến nhảy cẫng lên, cũng vì thế mà cặp tuyết lê trước ngực cũng nảy ngược lên, trông khoa trương vô cùng. Hành động vô tình này của nàng càng khiến cho đám thị vệ háo sắc của Thánh Đóa Lan Quốc đứng đằng sau lại phải nuốt nước miếng lần nữa.

Phó Thư Bảo thở dài một tiếng, hắn có cảm giác hắn giống như tên thương nhân đi buôn bị lỗ vốn vậy.

Bất kể thế nào đi nữa. Cảnh tượng thiếu gia đi dạo phố cùng bốn nữ bộc tại Hổ Thành xa xôi lại tái hiện ở kinh thành. Nhưng chỉ thiếu heo vác kiếm sau lưng, bao đựng tiền to 100 cân, lồng chim chứa gà rừng,… lần này thiếu gia đi dạo phố rất đơn giản.

o0o

Đường phố mới lên đèn, dòng người trên các con đường lớn ở kinh thành vẫn rộn ràng qua lại, sự náo nhiệt lúc về đêm chẳng kém gì so với ban ngày.

Tuy có những chỉ dẫn trong địa đồ, nhưng đến cuối cùng, Phó Thư Bảo vẫn buồn bực phát hiện ra rằng, từ lúc mới bắt đầu hắn đã đi sai hướng, đến khi hỏi ra được hướng đến La phủ, thì đã không còn đủ thời gian để đi đến một nơi xa như thế nữa rồi.

Lúc trước bị đám bị vệ của Thánh Đóa Lan Quốc làm cho khó chịu, giờ lại bị chuyện lạc đường làm cho bực bội, cảm giác này trộn lẫn vào nhau, tràn ngập trong lòng Phó Thư Bảo, khiến hắn không thừ người ra cũng không được. Ngược lại, bốn nữ bộc là Đông Mai, Hạ Trúc, Xuân Lan, Thu Cúc thì đều vui mừng hoan hỉ, thu hoạch cực lớn.

Hai tay bốn nàng nữ bộc, một tay thì cầm kẹo hồ lô, tay khác thì ôm một gói đồ to, trong đó có dưa, hạnh nhân, kẹo… Tóm lại, bọn họ đi đến đâu là ăn đến đó, bốn cái miệng dường như chẳng có lúc nào nhàn rỗi.

Nếu giờ này muốn tìm được Phó Thư Bảo thì chỉ cần đi theo vỏ hạt dưa và vỏ hoa quả mà họ vứt đi thì chắc chắn chỉ cần qua vài con phố là có thể gặp được hắn