Khi Phương Tín tới, lần nữa gặp Phó Thư Bảo thì chợt cảm thấy ngũ vị lẫn lộn, khó có thể biểu đạt được.
- Phương Tín, ta nhờ ngươi giúp ta làm một việc.
Khách sáo vài câu, Phó Thư Bảo đi thẳng vào chủ đề.
Phương Tín nói:
- Thiếu gia không cần nói chuyện khách sáo với ta như thế. Chỉ cần là
chuyện của ngươi thì chính là chuyện của Phương Tín ta, người cứ ra lệnh là được.
Phó Thư Bảo cũng không lập tức nói chuyện muốn Phương
Tín làm ra mà cầm hết đấu kỹ Kinh Lôi Động và bí kíp Kinh Lôi Quyết của
học viện Lực Sĩ Hổ Thành ra đưa cho Phương Tín, lại nói:
- Vốn đã muốn đưa ngươi từ sớm nhưng tình huống lúc đó rất phức tạp, ta không
thể không nhanh chóng rời khỏi Hổ Thành, cho nên mới phải đợi tới bây
giờ.
Lúc đó Phương Tín lấy được từ tay Phó Thư Bảo hai loại bí
kíp rồi nhưng cũng chưa phải bản đầy đủ. Hiện tại Phó Thư Bảo đưa cho
hắn toàn bộ hai loại bí kíp. Thứ này nếu hắn muốn thông qua sự phấn đấu
của bản thân mà lấy được thì không biết phải tốn bao nhiêu năm. Cầm hai
bộ bí kíp trong tay, Phương Tín khó có thể che dấu sự kích động trong
lòng:
- Thiếu gia, cái này...
Phó Thư Bảo mỉm cười, lại móc ra một bình sứ đã chuẩn bị sẵn, đặt lên trên bàn sách:
- Đây là linh quả của Thiên Diệp Phù Bình, thứ này phải hai ngàn năm tuổi mới bắt đầu mọc quả, có linh tính phi phàm và linh năng cường đại, dùng để tu luyện có tác dụng phi thường. Ở đây có hai mươi quả, ngươi cũng
cầm lấy đi.
- Thiếu gia...
Phương Tín nhìn thấy liền quỳ
phịch xuống trước mặt Phó Thư Bảo, khó có thể che dấu được sự kích động
trong lòng, tiếng nói cũng trở nên run rẩy.
- Sau này Phương Tín thề theo lệnh thiếu gia, dù lên núi đao biển lửa, nhảy vào vạc dầu cũng không nhíu mày chút nào!
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ha ha, chúng ta là huynh đệ, còn khách sáo làm gì chứ? Đứng dậy đi. Chỉ là một chút lễ vật, ngươi kích động thế làm gì? Sau này ta còn cho
ngươi nhiều hơn nữa.
Chỉ những thứ trước mắt này đã khiến Phương
Tín cảm động tới mức như vậy rồi, sau này còn có nhiều hơn. Phương Tín
nghe thấy vậy, trong lòng lại càng cảm thấy nóng bừng khó nói:
- Thiếu gia, muốn ta làm chuyện gì vậy?
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Ta muốn ngươi thành lập một đội chuyên thu thập tin tình báo. Nhân viên có thể chiêu mộ theo hai hướng, một là Lực Sĩ giỏi theo dấu vết, hai là học giả có tri thức. Hướng thứ nhất sẽ làm nhân viên tuyến đầu, còn
loại người thứ hai làm nhân viên tuyến sau. Nhóm trước thu thập tài
liệu, nhóm sau phân tích xử lý, cuối cùng là do ngươi đưa tới tay ta.
- Đội chuyên thu thập tin tức tình báo sao?
Phương Tín ngạc nhiên nói:
- Thiếu gia, chuyện này chỉ có triều đình mới được tổ chức mà. Ngươi thành lập đội như vậy làm gì?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Vì sinh tồn, cũng vì để những người bên cạnh ta sống tốt.
- Chẳng lẽ... Có đại nhân vật có thể điều động cả nhân mã triều đình muốn đối phó với thiếu gia sao?
Phương Tín là người có tâm tư cẩn thận khéo léo, mơ hồ đã đoán ra được điểm gì đó.
Phó Thư Bảo nói:
- Nếu là như thế thì ngươi còn có gan làm việc cho ta không?
Phương Tín gật gật đầu:
- Thiếu gia, ta vừa đã nói rồi. Vì ngươi thì dù là lên núi đao, xuống biển lửa Phương Tín ta cũng sẽ không nhíu mày chút nào.
Ngừng lại một chút, hắn lại trầm giọng nói:
- Dù là hoàng đế Tú Quốc muốn đối phó với thiếu gia thì ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi.
- Tốt lắm. Ta cũng nói thật cho ngươi biết nhé. Hoàng đế Tú Quốc cũng
không nhàn hạ như vậy, muốn đối phó với nhân vật nhỏ như ta. Người có
thù oán, muốn giết ta là Tú Cát, ái tử của đương kim Thái Bình Vương
Tước.
- Dựa theo thế cục của Tú Quốc hiện nay thì Thái Bình Vương Tước không có thực quyền nhưng đã là con của thiên tử thì sẽ có thể
điều động ít nhân mã. Mà là cháu của thiên tử, Tú Cát cũng giống như cha hắn, cũng làm được điểm này.
Sắc mặt Phương Tín lộ chút nghiêm trọng.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Chúng ta ở bên này không phải có Độc Lang tộc và Chi Ni Nhã công chúa sao?
Còn có một thứ nữa là hàng ngàn đệ tử của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các. Dù hiện tại còn chưa điều động được lực lượng này nhưng về sau muốn là có.
Thanh Thủy sẽ dễ dàng làm được chuyện này.
Cho nên trong mắt
người ngoài, Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ là một thiếu gia có bốn nữ hầu và một đội bảo vệ khoáng mạch, nhưng trên thực tế, hiện tại thế lực hắn
nắm trong tay đã lớn tới mức cả tông chủ Khinh Vân của Quy Vân Tông Mạc
phải giật mình!
- Như thế hẳn thiếu gia đã tính trước rồi.
Phương Tín cười cười. Thật ra hắn cũng biết Phó Thư Bảo có chút quan hệ bên
ngoài, chẳng qua cũng không ngờ được là hắn đi ra ngoài dạo một vòng đã
tạo thành quan hệ với Thánh Đóa Lan Quốc.
Kỳ thực theo Phương Tín thấy, đi theo thiếu gia còn tốt hơn theo học viện Lực Sĩ của Hổ Thành
cả trăm lần. Hắn phấn đấu mười năm cũng không lấy được toàn bộ bí kíp
của Kinh Lôi Động và Kinh Lôi Quyết nhưng thiếu gia thuận tay một cái đã thưởng cho hắn rồi, còn cho thêm cả linh quả quý giá của Thiên Diệp Phù Bình, tương lai khẳng định còn có nhiều thứ phong phú hơn.
Một
chủ nhân khẳng khái nhân từ như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Như thế thì
còn nghĩ gì mà không đứng chung thuyền với thiếu gia đây?
- Kinh phí chiêu mộ nhân viên này cần bao nhiêu, tự ngươi quyết định đi nhé.
Búng ngón tay một cái, năm thỏi vàng đã rơi xuống trên mặt bàn sách.
Ánh vàng lấp lánh khiến Phương Tín bất ngờ sinh ra cảm giác hoa mắt:
- Sao lại nhiều như vậy?
Phó Thư Bảo nói:
- Chiêu mộ nhân viên cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải tìm người
tốt nhất, tốn tiền cũng không sao. Có thể tìm người hiện tại năng lực
không mạnh nhưng có tiềm lực. Chúng ta cũng có thể bỏ tiền bồi dưỡng,
ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?
- Thiếu gia, ta hiểu rõ rồi!
Phương Tín lại kích động gật gật đầu.
- Đồng thời với việc chiêu mộ nhân viên, ngươi cũng thu thập chút tin tức liên quan tới Tú Cát cho ta. Ta khẳng định là kẻ này đang ở Hổ Thành
rồi, giờ phút này chắc cũng đang nghĩ nát óc để tìm cách giết chết ta
đấy.
Khóe miệng Phó Thư Bảo lộ nụ cười lạnh lùng. Người muốn hắn chết, hắn cũng muốn kẻ đó không sống nổi!
- Chuyện này không nên chậm trễ, ta phải đi làm ngay.
Phương Tín nói.
- Chờ một chút.
Phó Thư Bảo gọi lại nói:
- Vừa rồi quên một điểm. Chiêu mộ nhân viên thu thập tình báo không thể thiếu một loại người.
Phương Tín hơi ngạc nhiên nói:
- Hai loại người thiếu gia nói là đủ rồi, còn có loại nào quan trọng hơn nữa chứ?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Chuyện dò hỏi, thu thập tin tình báo làm sao có thể thiếu nữ nhân chứ?
Nhưng ta cũng không muốn những nữ tử nhà giàu, cũng không cần nữ tử nhà
nông đánh cá, làm ruộng mà cần loại nữ nhân có thể lên giường với nam
nhân. Ngươi hiểu không?
Phương Tín cười ha hả nói:
- Đúng, sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ? Thế này dễ rồi, ta sẽ tự mình đi tuyển chọn nữ nhân như thế.
Cùng lúc đó, ngay vào lúc Phó Thư Bảo và Phương Tín đang bàn chuyện thành
lập tổ chức tình báo thì ở cửa lớn nhà họ Phó cũng đã bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Chẳng qua điểm bất đồng chính là việc chiêu binh này lại do năm nữ nhân làm.
Đứng đầu chính là đoàn trưởng Hổ Linh của dong binh đoàn Hắc Mộc trước đây, theo giúp là bốn hầu nữ của Phó Thư Bảo.
Bốn nữ hầu này mỗi người ngồi một bàn. Hổ Linh ở phía sau đưa ra quyết định cuối cùng. Trước cửa lớn có một tấm biển lớn, trên đó bất ngờ ghi: Trạm chiêu binh của đoàn Hồng giáp vệ Thánh Đóa Lan Quốc. Bên cạnh có còn có một tấm biển nhỏ, ghi một số yêu cầu, trong đó đứng đầu chính là phải
là nữ.
Giờ phút này, phía trước trạm chiêu binh đã đầy người rồi