Chi Ni Nhã đặt sách cổ xuống trước mặt Phó Thư Bảo.
- Đây vốn
là thứ Âm Nhi tỷ lấy từ một đồ thư quán từ hôm qua. Nàng không kịp xem,
giao cho ta xem. Sách này gọi là Xà Nhân truyện ký. Ta phát hiện ra một
số thứ có giá trị trong này.
- Ta xem một chút.
Phó Thư Bảo vội vàng mở sách ra.
- Ta đã làm dấu rồi. Ở trang mười tám và ba bảy đó.
Chi Ni Nhã cười.
Chu đáo như thế, đối với một công chúa của một nước là chuyện khó có được.
Phó Thư Bảo cảm thấy lòng ấm áp, lập tức mở trang mười tám, đọc thật kỹ.
Lúc này Chi Ni Nhã lại nói tiếp:
- Chỗ này nói lĩnh địa của Xà Nhân Tộc tại thời đại khởi nguyên vốn ở
trong Tử Vong Uyên của Linh Cốt Sơn Mạch, là một địa phương vô cùng hung hiểm, người bình thường căn bản không cách nào tiến tới được. Dù là một số Lực Sĩ bằng lực lượng bản thân tới được nơi đó, cuối cùng cũng bị xà nhân giết chết. Cho nên nơi đó mới được gọi là Tử Vong Uyên. Cho tới
bây giờ cũng chưa ai sống sót mà rời khỏi đó được.
Những gì Chi
Ni Nhã nói thì Phó Thư Bảo cũng đọc được rồi. Sau đó hắn lại giở trang
ba mươi bảy ra, thấy trên đó có vẽ một địa đồ rất cổ. Sau khi xem xong,
hắn nghi hoặc nói:
- Đây là địa đồ nước nào thế, sao lại xa lạ vậy nhỉ?
Chi Ni Nhã cười nói:
- Đây là địa đồ Linh Sơn Quốc, nhưng ngàn năm trước Linh Sơn Quốc này đã
diệt vong rồi. Quốc thổ của nó cũng đã nhập vào Tú Quốc. Hiện tại vị trí của nó là ở phía tây kinh đô Tú Quốc, cách chừng năm trăm dặm.
Nàng nghiêng đầu qua, vươn ngón tay trắng như ngọc chỉ nhẹ vào một chỗ.
- Ta so sánh với địa đồ hiện tại, Linh Cốt Sơn Mạch trong sách thật ra là Linh Tú Sơn Mạch hiện tại. Mặt khác, Tử Vong Uyên kia hiện giờ không có trên địa đồ, nhưng tới chỗ đó khẳng định sẽ tìm được.
Tra tìm lao tâm lao lực, không ngờ thứ cần tìm lại ở ngay trước mắt.
Phó Thư Bảo ngẩng đầu lên, khó có thể che dấu sự kích động trong lòng, cười ha hả nói:
- Thật là tạ ơn ngươi rồi. Nếu không thì không biết ta phải tra bao lâu
nữa mới tìm ra được. Ngươi giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta có thể làm gì cho ngươi đây?
- Được đó.
Chi Ni Nhã cười khanh khách nói:
- Thế thì đưa ta đi dạo nhé. Ta phát hiện cảnh sắc nơi này rất không tồi nhé.
Phó Thư Bảo đứng lên.
- Vậy thì chúng ta đi một chút. Đi dạo với mỹ nhân, còn có thể được ngửi
mùi hương thiên nhiên độc nhất, thế này không phải là hạnh phúc nhất rồi còn gì?
Khi hai người ra khỏi lều, Độc Âm Nhi đã đứng trước mặt hai người.
- Tản bộ à? Ta cũng muốn đi.
Thế là như vậy, hạnh phúc biến thành đau khổ rồi.
Cảnh sắc chỗ này mặc dù rất đẹp, nhưng đối với Phó Thư Bảo, nơi này chẳng
khác gì bãi mìn. Hắn không cẩn thận mà giẫm vào một quả là sẽ nổ tan xác ngay.
o0o
Thời đại khởi nguyên là một thời đại mà tu
luyện lực lượng đạt tới đỉnh cao. Dưới điều kiện linh khí thiên địa dư
thừa, Lực Sĩ nhân loại tu luyện lực lượng đạt quy mô vô tiền khoáng hậu. Nghe đồn trong thời đại đó có một số người đột phát cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, tiến vào một cảnh giới không biết.
Sở dĩ gọi là cảnh
giới không biết bởi vì tới nay, bị chôn vùi trong thời gian quá dài, đã
không ai biết cảnh giới kia là gì nữa rồi. Nhưng tại thời ấy, có một số
người đã đạt tới cảnh giới siêu phàm kia.
Mà cũng dưới điều kiện
linh khí thiên địa dư thừa, thực vật tiến hóa cũng không tiền tuyệt hậu, xuất hiện rất nhiều thiên tài địa bảo làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được. Những thứ thiên tài địa bảo này mạnh hơn ngày nay không
biết bao nhiêu lần.
Động vật tiến hóa tại thời đại khởi nguyên này
cũng toàn là kỳ tích, số lượng các loại linh thú tại thời kỳ cường thịnh thậm chí còn ngang hàng với nhân loại. Trong đó có những dị loại như Xà Nhân Tộc xuất hiện, nửa người nửa rắn, vừa có trí tuệ và bàn tay khéo
léo của nhân loại, lại càng có sự linh mẫn và độc tố của loài rắn.
Mà quan trọng hơn là đại não của Xà Nhân Tộc có lực đan mà chỉ có linh thú mới có. Chỉ một điểm này đã khiến Xà Nhân Tộc cường đại hơn nhân loại
rất nhiều lần!
Mà nhược điểm của họ, nhiều điển tịch và tư liệu
ghi lại một sự thật đáng sợ, đó là xà nhân có lớp vảy dày, lực phòng ngự siêu cường, lực đan trong đại não lại khiến bọn họ có lực lượng trời
sinh mạnh mẽ vô cùng.
Hơn nữa bọn họ có thể sử dụng các bí kíp
lực lượng của nhân loại để tiến hành tu luyện, thế nên tu vi lực lượng
của xà nhân căn bản là không thể dùng tiêu chuẩn hiện tại của nhân loại
hiện giờ cân nhắc! Càng khiến người ta đau đầu chính là trời sinh xà
nhân có kịch độc, chẳng những có thể dùng làm vũ khí công kích mà còn có thể giải trừ độc tố từ bên ngoài, có thể nói là bách độc bất xâm.
Nếu như còn có một nhược điểm thì đó chính là phải chém đứt đầu bọn chúng
mới có thể khiến chúng diệt vong. Nhưng thế thì có thể gọi là nhược điểm sao?
Theo lộ trình tới Hổ Thành được rút ngắn, Phó Thư Bảo lại
càng nắm được nhiều tư liệu hơn, cũng khiến trái tim hắn trở nên nặng nề hơn. Một xà nhân bình thường đã mạnh mẽ tới vậy, càng huống chi đó là
tộc trưởng xà tộc Kim Dịch chứ?
Nắm giữ nhiều tư liệu như vậy,
không cần thu thập thêm thư tịch nữa, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, năm
ngày sau đã tới địa giới của Hổ Thành. Giữa trưa, đội xe đi tới một nơi
gọi là Thủy Ma Thôn.
Thủy Ma Thôn này dựa sơn dựa thủy, phong
cảnh mê người. Ngói xanh nhà cỏ trong thôn bố trí rất đẹp. Một con đường đá cổ xưa chạy thẳng từ đông sang tây thôn. Thôn dân nhiệt tình hiếu
khách, thuần phác thiện lương, giống như một đào viên ngoài thế ngoại
vậy.
- Không bằng chúng ta ở lại đây một ngày đi. Chỗ này đẹp quá.
Đi trên con đường đá xưa, Chi Ni Nhã hơi cảm thán nói.
Độc Âm Nhi nói:
- Chúng ta không phải đi du sơn ngoạn thủy đâu. Cứ có chỗ nào đẹp thì ở lại, ngươi đang nghĩ gì đây?
Nàng đã rất khách khí rồi. Vốn nàng định nói những câu gây tổn thương kiểu
như "đầu ngươi có bệnh à?" nhưng thấy Phó Thư Bảo đang ở ngay bên cạnh,
đột nhiên nghĩ tới chuyện Tộc Trưởng phải có vẻ thục nữ, cho nên cuối
cùng câu nói kia cũng không thoát ra khỏi miệng được.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Không sao, không ở lại nhưng chúng ta dừng lại lâu một chút là được. Dù sao cũng chỉ còn lộ trình hai ngày nữa là về tới Hổ Thành rồi.
- Đa tạ Bảo ca ca.
Chi Ni Nhã cười khanh khách, hơi đắc ý nhìn Độc Âm Nhi bên cạnh một cái, vẻ mặt đúng là của tiểu nhân đắc chí.
Độc Âm Nhi tức không chịu được, đang muốn đại chiến miệng lưỡi một phen thì lại thấy Phó Thư Bảo cười cười nhìn mình, tay còn cầm một đóa hoa cúc
vàng.
- Âm Nhi muội muội, tặng ngươi này. Đóa hoa cúc vàng này hợp với mái tóc đen của muội nhất đấy. Hay để ta cài giúp muội nhé?
Phó Thư Bảo rất nói rất dịu dàng.
- Thế... Ngươi...
Trong lòng Độc Âm Nhi làm gì còn nổi nửa điểm tức giận, lập tức xấu hổ cúi đầu, để Phó Thư Bảo cài đóa hoa cúc lên tóc mình.
Gặp gỡ với nữ nhân giống như chiến đấu vậy. Ở cái thế giới trước kia, Phó
Thư Bảo hắn đã đồng thời tán tỉnh tới tám nàng, chân đạp tám thuyền, lực chiến đấu làm sao mà không mạnh được?
Trước mắt chẳng qua mới có hai nàng, chuyện này so với trước kia chẳng qua chỉ nhỏ như hạt đậu, đối phó rất nhẹ nhàng.
Chi Ni Nhã mặc dù rất hâm mộ đóa hóa cúc vàng trên đầu Độc Âm Nhi nhưng
nàng cũng có lợi là được ở lại đây lâu hơn, cho nên dù trong lòng có hơi chua vị dấm nhưng cũng cuối cùng cũng không tiện nói gì cả.
Được bông hoa cúc, Độc Âm Nhi lập tức cười đắc ý với Chi Ni Nhã, giống như chuyện này phải thế.
Nhưng hai nữ nhân Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi không biết, khi Phó Thư Bảo vừa
rồi đi tiểu, thuận tiện hái đóa hóa cúc này, bên trong còn lưu lại một
giọt nước tiểu của hắn. Chẳng qua là nó ẩn khá kỹ, không ai nhìn thấy mà thôi...
Thiên Tài Đọa Lạc
Tác giả: Lý Nhàn Ngư
Chương 161: Thôn ngộ cố nhân (2)
Nhóm dịch: Black
Sưu tầm by luukinhte
Nguồn: Vipvandan
Ba người chậm rãi đi trong thôn xóm đẹp như tranh vẽ. Thanh Thủy và một
đám thị vệ mặc hắc giáp đi phía sau. Độc Lang Kỵ đi xa hơn. Bọn họ thậm
chí còn không tới gần thôn xóm yên bình này.
Đi tới trung tâm của thôn, tầm mắt Phó Thư Bảo không hề có vẻ lịch sự mà rơi vào trên một
căn nhà tranh tương đối sơ sài. Trên tường nơi đó có treo một cây cung
bằng trúc, thu hút sự chú ý của hắn.
Trên đảo vô danh hắn đã định sẽ chế Thiên Trúc thành một cây trường cung, cũng đã vẽ tạo hình nhưng
cuối cùng vẫn là chẳng biết gì về chế cung cả, chỉ sợ lãng phí tài liệu, cho nên cũng không có gan tự đi làm. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy một
cây trường cung treo trên tường, tâm tư của hắn lại nhớ tới việc này.
Thật ra thiếu kinh nghiệm chế tạo và kỹ nghệ cũng không phải là nguyên nhân
chính để Phó Thư Bảo chưa hành động. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là hắn muốn chế tạo một cây cung lực luyện khí.
Trên thế giới này không thiếu lực luyện khí dạng vũ khí nhưng phần lớn là đao kiếm. Loại lực
luyện khí này có thể lợi dụng lực lượng của Lực Sĩ để tăng cường độ và
lực chiến đấu, nhưng yêu cầu tương đối đơn giản.
Mà chế tạo một
cây cung lực luyện khí lại không phải chuyện dễ dàng. Nó không chỉ yêu
cầu cường độ, còn cần cả tính chuẩn xác và tính dai của dây cung, cuối
cùng còn cả mũi tên nữa. Mỗi bộ phận đều khó xử lý cả.
- Bảo ca, ngươi có muốn gặp chủ nhân nơi này một chút không?
Là người lan tâm tuệ trí, trên đảo vô danh Chi Ni Nhã đã biết Phó Thư Bảo
muốn chế tạo một cây cung rồi, cũng đã xem bức vẽ của hắn. Cho nên khi
thấy hắn nhìn lên vách tường kia, nàng lập tức không nhịn nổi mà cất
tiếng hỏi.
- Hả?
Phó Thư Bảo lúc này mới bừng tỉnh, cười nhạt nói:
- Ta cũng đang có ý này. Hay là chúng ta vào xin gặp chủ nhân gian nhà này một chút nhé.
Cây cung treo trên tường bên ngoài gian nhà dù chỉ là trúc cung bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác là do thợ khéo làm ra. Bởi vậy có
thể thấy, chủ nhân của gian nhà này chắc có chút trình độ về phương diện này. Gặp mặt một chút, hỏi chút kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
Không có sân tường, Phó Thư Bảo liền đi thẳng tới trước cửa, cất giọng nói:
- Xin hỏi có người ở nhà không?
Trong phòng không có người đáp lời.
Đôi mi thanh tú của Độc Âm Nhi hơi nhíu lại.
- Bảo ca, chỗ này chẳng qua chỉ là hoang thôn sơn dã, cho dù chủ nhân nhà này biết chế cung nhưng kỹ nghệ chắc cũng có hạn. Gia gia ta lại là cao thủ luyện chế lực luyện khí dạng vũ khí, ngươi nếu muốn học hỏi thì học gia gia cũng không tồi đâu.
- Ngươi muốn lừa ta đến lãnh địa của Độc Lang tộc, ta cũng không mắc lừa đâu.
Phó Thư Bảo cười hai tiếng, ngay lúc Độc Âm Nhi không vui, trừng mắt nhìn
hắn thì hắn lại vươn tay tới, gõ lên tấm ván cửa hai cái, cất tiếng nói
lần nữa:
- Xin hỏi trong nhà có người không?
Trong nhà vẫn không có ai đáp. Ngay khi Phó Thư Bảo cảm thấy không vui, xoay người
rời đi thì đột nhiên trong nhà lại truyền ra giọng nói ngái ngủ:
- Ai ở bên ngoài đó? Mới sáng sớm đã không cho người ta ngủ à?
Là giọng nói của một nữ nhân, mà càng kỳ quái hơn chính là giọng nói của người này nghe lại có cảm giác rất quen tai.
Trong lòng máy động, Phó Thư Bảo liền đáp:
- Tại hạ Phó Thư Bảo, nhìn trúc cung treo trên tường của ngươi nên muốn học hỏi đôi chút, không biết có thể gặp mặt hay không?
- Ngươi nói ngươi là ai?
Người trong phòng lộ vẻ kinh ngạc.
- Phó Thư Bảo, chẳng lẽ ngươi nhận ra ta?
Phó Thư Bảo cũng rất ngạc nhiên, trong lòng lại cười khổ nói:
- Chẳng lẽ ác danh của ta lại truyền tới cả thôn xóm không tranh với đời
này sao? Chỗ này dù thuộc địa giới Hổ Thành nhưng như thế không phải là
cũng quá khoa trương rồi chứ hả?
Cửa gỗ cũ cũ cạch một cái liền mở ra. Một khuôn mặt xinh xắn xuất hiện trước mặt ba người.
Thoạt nhìn đây là một nữ nhân có vẻ mặt không tồi, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã
lại không hẹn mà gặp, đưa mắt liếc nhau. Trong lòng hai nàng đồng thời
đang nghĩ tới một vấn đề:
- Tên này cuối cùng quen bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp đây?
Phó Thư Bảo vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn người trong phòng đi ra. Miệng hắn há ra không ngậm lại nổi:
- Là ngươi... Đoàn trưởng Hổ Linh!
Người vừa đi ra khỏi nhà tranh chính là mỹ nữ đoàn trưởng Hổ Linh của đoàn
dong binh chấp hành nhiệm vụ của Tú Cát tại rừng rậm Mai bảo.
Khi ấy nếu không có Phó Thư Bảo liều mình cứu giúp thì nàng và đám thuộc hạ sợ là đã táng thân trong bụng của Giáp Trụ Hổ rồi. Tính ra nàng còn nợ
Phó Thư Bảo rất nhiều nhân mạng đấy.
Nhìn thấy Phó Thư Bảo, Hổ
Linh cũng rất kinh ngạc, nhưng khiến nàng còn kinh ngạc hơn là biến hóa
trên người Phó Thư Bảo và hai nữ nhân xinh đẹp cạnh hắn. Đứng ngẩn ra
một hồi nàng mới bình tĩnh trở lại được, cười nói:
- Phó công tử, sao ngươi lại tới chỗ này?
Phó Thư Bảo đáp:
- Ta từ Hồng Cảng thành tới, muốn quay về Hổ Thành, đi qua chỗ này thấy
cảnh sắc rất đẹp nên mới đi dạo một chút với hai vị bằng hữu. Không ngờ
là tới chỗ này lại gặp được ngươi. Đúng rồi, vị này là Độc Âm Nhi của
Độc Lang tộc, còn vị này là Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc.
Hắn đưa tay chỉ Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đang nhìn Hổ Linh không chút thiện cảm.
- Độc Lang tộc... Công chúa Thánh Đóa Lan Quốc sao?
Cằm Hổ Linh sắp rơi xuống đất tới nơi rồi, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng vô cùng mờ mịt:
- Phó Thư Bảo là cái loại người gì, tại sao lại có thể đi cùng với công
chúa dị quốc, xem ra quan hệ còn không tầm thường nữa. Tên này cũng quá
thần kỳ rồi chứ hả?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đúng rồi... Đoàn trưởng Hổ Linh, sao ngươi lại ở chỗ này thế?
Hổ Linh lúc này mới bình tĩnh kể lại:
- Kể từ lần tham gia sinh nhật mười bảy tuổi của ngươi xong, ta liền giải tán dong binh đoàn Hắc Mộc, trở về quê nhà, chuẩn bị sống một cuộc sống đơn giản ở đây.
Phó Thư Bảo hơi kỳ quái hỏi:
- Tại sao lại có ý nghĩ tiêu cực như vậy chứ?
Hổ Linh thở than một tiếng:
- Kỳ thật sau khi nhặt được tính mạng từ rừng rậm Mai Bảo trở về, ta đã
suy nghĩ cẩn thận về rất nhiều chuyện rồi. Ngày ấy tới tham gia sinh
nhật mười bảy tuổi của ngươi cũng là muốn trước khi giải tán dong binh
đoàn Hắc Mộc mà cố gắng giúp ngươi một chút thôi, mặc dù không thể làm
nô tỳ báo ân cứu mạng nhưng cuối cùng cũng coi là có chút lòng thành.
Sau này cũng như vậy, ta giải tán dong binh đoàn Hắc Mộc, về tới quê nhà là Thủy Ma Thôn này, săn bắn qua ngày.
Nhìn ánh mắt hơi lóe lên của Hổ Linh, Phó Thư Bảo nói:
- Ngươi sợ Tú Cát đối phó với dong binh đoàn Hắc Mộc của ngươi, mà lấy
năng lực của ngươi thì không cách nào giữ nổi dong binh đoàn, cuối cùng
mới bất đắc dĩ mà giải tán phải không?
Hổ Linh hơi sửng sốt. Thiếu niên trước mặt vẫn lợi hại như vậy, nhìn qua là đã có thể thấy rõ tâm lý nàng.
Lúc đó giải tán dong binh đoàn Hắc Mộc đúng là xuất phát từ lo lắng này.
Người âm hiểm như Tú Cát, sau chuyện tại rừng rậm Mai Bảo và tiệc rượu
kia thì không có khả năng sẽ bỏ qua cho dong binh đoàn Hắc Mộc đã hai
lần đứng về phía Phó Thư Bảo. Mà với năng lực và thủ đoạn của Tú Cát thì hoàn toàn có thể. Nàng làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
- Ồ, không nói việc này nữa, mời vào nhà ngồi đi.
Hổ Linh hơi xấu hổ đổi đề tài. Nàng cũng không muốn nói thêm nhiều về chuyện khiến mình đau khổ này.
- À, ta nhớ ra rồi. Ngày ấy tại tiệc rượu ở Hổ Thành, ta đã gặp ngươi.
Dong binh của ngươi rất không tồi, đều là những người có kinh nghiệm cả.