Nhìn Phó Thư Bảo bình yên trở về, Độc Âm Nhi cũng thầm thở phào một hơi
nhưng nét mặt lại không thể hiện gì. Mãi cho tới khi Phó Thư Bảo ngồi
xuống, bưng chén rượu lên uống thì nàng mới thấp giọng hỏi.
- Thế nào rồi?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ngả Mễ Đại Na trước mắt này là giả. Người thật ta tìm thấy rồi, cũng
biết chuyện chúng ta muốn biết. Nhưng hiện tại không phải lúc, trở về
nói tiếp nhé.
- Như thế thì đã lấy được hai thứ kia rồi hả?
Độc Âm Nhi lại hỏi nhỏ.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Hiện tại không có tác dụng, về sau hãy lấy.
- Cái tên này...
Độc Âm Nhi duỗi chân xuống dưới gầm bàn, đạp Phó Thư Bảo một cái.
Phó Thư Bảo đang thưởng thức rượu ngon phải há to miệng, suýt nữa là rơi cái chén trong tay xuống.
Mãi cho tới khi tiệc rượu kết thúc, Phó Thư Bảo cũng không thấy gia chủ La
gia, La Nghiêm trở lại, cũng không thấy Ngả Mễ Đại Na thật về.
Phản ứng của La Kiệt không có gì lạ, mà từ cách cư xử của hắn với Ngả Mễ Đại Na trước kia thì khẳng định hắn biết phụ thân tới nhưng tuyệt đối không biết phụ thân hắn tới làm gì, càng không biết thân phận của Ngả Mễ Đại
Na. Nếu không, đã biết thân phận Ngả Mễ Đại Na và chuyện phụ thân hắn
làm, hắn còn theo đuổi Ngả Mễ Đại Na như ruồi nhặng thế sao?
Trên thế giới này có mấy nam nhân lại nói chuyện mình nuôi gái cho người nhà biết đâu? Càng huống chi La Nghiêm là người nắm trong tay đệ nhất thế
gia Tú Quốc. Cho nên chuyện này nhìn như không thể hiểu được nhưng lại
rất bình thường. Sự thật là không chỉ có La gia mà đại gia tộc khác,
thậm chí là vương thất Tú Quốc chẳng lẽ không có chuyện này à?
Tiệc rượu mãi tới hoàng hôn mới kết thúc.
Chi Ni Nhã là người đứng dậy cáo từ đầu tiên. Là hai đại tùy tùng của nàng, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cũng đi theo.
Ra khỏi cửa lớn của Thính Phong Cư, một đám nữ thị vệ Thánh Đóa Lan Quốc
và Thanh Thủy ngoài này lập tức ào tới, dìu Chi Ni Nhã lên xe ngựa, rời
khỏi nơi này.
Lần này bọn họ không trở về lữ quán mà trực tiếp đi tới sứ quán của Thánh Đóa Lan Quốc tại Hồng Cảng thành. Xe ngựa tới sứ
quán, Luyện Thiên Thử cũng đã về sứ quán.
Để thị vệ và quan viên sứ quán lui ra, phòng khách sứ quán chỉ còn lại những người thân thiết nhất của Phó Thư Bảo.
- Tốt lắm, giờ phải nói hết cho chúng ta biết chứ hả?
Độc Âm Nhi không thể chờ được nữa, muốn biết ngay chuyện đã xảy ra.
Lúc này Phó Thư Bảo mới kể hết chuyện mà hắn nghe lén dưới đất của ngôi nhà ngói ra.
- Oa! Kinh tởm quá! Cái Ngả Mễ Đại Na đó lại phát sinh chuyện đó với dưỡng phụ của mình!
So với việc biết bí mật của hóa thạch Sanh Hóa Nhân Xà và bản đồ da thú, phản ứng của Độc Âm Nhi với chuyện này còn mạnh hơn.
Phó Thư Bảo nhún nhún vai:
- Lúc đó ta cũng không tin được nhưng sự thật đúng là như vậy.
- Ngươi thấy xấu xa. Không ngờ ngươi lại đi nghe chuyện đó.
Độc Âm Nhi bổ một câu.
Phó Thư Bảo lập tức cứng họng.
- Chủ nhân, bản đồ da thú đó liên quan tới Luyện Thiên Thần Quyển, kể cả
chủ nhân Luyện Thiên Quân cũng không biết. Chuyện này lần đầu ta mới
nghe thấy. Ngươi xác định là không nghe nhầm chứ?
Trầm tư một lát, Luyện Thiên Thử liền đưa ra nghi vấn của mình.
Phó Thư Bảo nói.
- Không có khả năng ta nghe nhầm đâu. Đây cũng chính là nguyên nhân ta
chưa ra tay cướp đoạt. Nếu Luyện Thiên Quân cũng không biết bí mật này,
mà tông chủ Thanh Thủy còn phải tốn nửa đời người mà không phá giải
được, ta đoạt nó cũng chưa chắc phá giải nổi. Nhưng tộc trưởng xà tộc
Kim Dịch trong miệng La Nghiêm hình như biết chút manh mối. Cho nên ta
muốn để thời cơ chín muồi rồi mới ra tay.
Luyện Thiên Thử nói:
- Xà Nhân Tộc và Độc Lang tộc đều là những chủng tộc khiến người ta sợ
hãi. Nhưng Xà Nhân Tộc này cả trăm năm nay không có dấu hiệu hoạt động
rồi. Bên ngoài thậm chí còn đồn đại là Xà Nhân Tộc đã diệt vong. Muốn
tìm đến Xà Nhân Tộc, sợ là phải tốn rất nhiều công sức đó.
Phó Thư Bảo đáp:
- Luyện lão nhất định biết chuyện của Xà Nhân Tộc. Nói chúng ta nghe xem.
Luyện Thiên Thử nói:
- Xà Nhân Tộc là bộ tộc thần bí sinh ra trong thời đại khởi nguyên. Tổ
tiên của bọn họ là tạp giao của linh thú họ rắn và nhân loại mà thành.
Xà Nhân Tộc có đầu người đuôi rắn, hành động nhanh chóng phi thường,
trên người có vảy cứng, phòng ngự cực mạnh. Hơn nữa trời sinh bọn họ có
độc tố trí mạng, cho nên nếu so sánh thì Xà Nhân Tộc thật ra còn lợi hại hơn cả Độc Lang Tộc.
Đầu người thân rắn, khó có thể tưởng tượng ra đó là loại vật quỷ dị tới mức nào!
- Bảo ca ca, đã biết việc này rồi, ngươi còn muốn đi tìm Xà Nhân Tộc không?
Chi Ni Nhã hỏi. Thật ra nàng quan tâm nhất không phải là chuyện này mà là chuyện Phó Thư Bảo sẽ rời bỏ nàng.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới nói:
- Xà Nhân Tộc thì khẳng định phải đi tìm. Nhưng ta muốn về Hổ Thành trước một chuyến đã.
Quay về Hổ Thành lấy khối thạch hạch Linh Vẫn Thạch kia, đối với hắn là một chuyện vô cùng quan trọng.
Chi Ni Nhã cũng âm thầm thở phào một hơi:
- Tốt đó. Dù sao thì còn chưa tới ngày bái kiếm hoàng đế bệ hạ Tú Quốc, ta đi theo ngươi tới Hổ Thành xem một chút.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Tốt lắm, thế chuẩn bị một chút nhé, sáng mai chúng ta lên đường.
Sắc mặt Độc Âm Nhi lập tức cứng lại. Nàng này dai như da trâu, sao cứ bám lấy người khác vậy?
Đang nói chuyện thì một nữ thị vệ đi tới trước cửa nói:
- Công chúa điện hạ, bên ngoài có một quan viên Tú Quốc tới, nói là muốn gặp Đạo Phu đại nhân.
Chi Ni Nhã và Phó Thư Bảo liếc nhau một cái. Giờ này rồi sao còn có quan viên Tú Quốc tới xin gặp chứ?
- Bảo hắn về đi. Ta không gặp hắn.
Đại sứ văn hóa do Phó Thư Bảo giả dạng cũng chẳng có hứng thú tạo quan hệ với quan viên Tú Quốc.
Nữ thị vệ kia lại nói:
- Hắn quỳ trên mặt đất, nói là hôm nay Hi Đạo Phu đại nhân ở Thính Phong
Cư nói chuyện quét sạch mặt mũi giới văn hóa Tú Quốc, mà hắn là quan
viên văn hóa Hồng Cảng thành lại không gặp mặt được người một lần thì có người sẽ giết sạch cả nhà hắn.
Phó Thư Bảo cười lạnh nói:
- Thế nhất định là Tú Cát và quan viên Tú Quốc phát tiết oán khí lên
người hắn rồi. Kể ra hắn cũng đáng thương. Cho hắn vào đi, ta gặp hắn
một lần.
Dù là người không hề liên quan nhưng hắn lại động lòng
trắc ẩn, không đành lòng để có người vì một chuyện buồn cười như thế mà
cả nhà mất mạng.
Độc Âm Nhi nói:
- Có cần ta đi cùng không?
Phó Thư Bảo đi về phía ngoài, nói:
- Không cần đâu. Chỉ gặp một quan viên văn hóa thôi, có gì đâu. Các ngươi thu thập hành lý đi nhé.
Đi theo nữ thị vệ kia, ra khỏi cửa sứ quán, thấy trong bóng đêm mù mịt quả có một nam tử đang quỳ thật. Người này thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi,
vóc người rất to béo, mặc quan phục Tú Quốc, cúi đầu xuống, thần sắc
khẩn trương, lộ vẻ vô cùng căng thẳng.
Nữ thị vệ lưu lại tại cửa, Phó Thư Bảo chậm rãi bước tới, nói:
- Ngươi không cần quỳ nữa, đứng lên đi.
Nghe giọng nói của Phó Thư Bảo, nam tử kia vội vàng ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy:
- Đa tạ Hi Đạo Phu đại nhân, đa tạ Hi Đạo Phu đại nhân!
- Ngươi lo sợ như thế làm gì?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ta đã tới rồi, cũng gặp mặt ngươi rồi. Ngươi trở về cũng có thể nói chuyện rồi. Vậy trở về đi nhé.
- Ta...
Nam tử nọ đột nhiên quay đầu về phía một ngõ nhỏ âm u phía đối diện.
Trong lòng Phó Thư Bảo chấn động, cũng vội vàng nhìn về phía đi. Lúc này đột
nhiên một luồng hàn quang bỗng bắn xuyên qua bóng tối, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn.
- Á!
Nam tử kia kêu thảm một tiếng, cổ đã lệch ra rồi ngã xuống mặt đất. luồng hàng quang kia chính là một mũi tên, đâm mạnh vào đại não hắn!