Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 55: Quỳnh Bảo Trân (3)




Đỗ Tiểu Niệm sực nhớ ra, cậu "à" một tiếng, vậy người bên kia là cô gái tóc ngắn đó sao? Sao cô ta lại biết nik của cậu nhỉ?


Bước chân dần ra khỏi bệnh viện, Đỗ Tiểu Niệm vừa đi vừa đọc tin nhắn:


"May mà cậu còn nhớ tới tôi. Lúc đó tôi không có thiện cảm mấy với cậu nên lời cảm ơn cũng không được tử tế. Khi về suy nghĩ lại, cảm thấy mình thật vô ơn, tôi rất áy náy. Cậu bây giờ rảnh không?"


"Ừm, rảnh."


"Vậy thì tốt quá, chúng ta gặp mặt nhé? Tôi sẽ bao cậu bữa ăn, sẵn tiện cảm ơn cậu luôn!"


Đỗ Tiểu Niệm chưa kịp suy nghĩ là đồng ý hay không thì Quỳnh Bảo Trân đã hỏi:


"Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón."


Thở nhẹ, Đỗ Tiểu Niệm biết là đối phương không cho mình từ chối nên viết địa chỉ của bệnh viện ra. Tắt máy bỏ vào không gian, Đỗ Tiểu Niệm ngẫm một chút thấy chuyến đi gặp mặt này cũng tốt. Lâm Thiên Vũ hôm nay đến trung tâm tập luyện cả ngày, đến tối không biết về chưa. Một mình ở nhà dùng bữa nghĩ thôi cũng thấy buồn, chi bằng đi với Quỳnh Bảo Trân ăn uống cho vui vui một chút.


Chỉ một lúc sau, một chiếc xe taxi dừng ngay trước mặt Đỗ Tiểu Niệm. Cửa xe mở ra, Quỳnh Bảo Trân từ bên trong tươi cười nói:


"Chào cậu, lên xe đi."


...


Taxi chở hai người đến một nhà hàng lớn nằm ở trung tâm thành phố S. Ngồi vào bàn, Quỳnh Bảo Trân ung dung cầm lấy menu nhìn một lúc xong ngẩn lên hỏi Đỗ Tiểu Niệm:


"Cậu ăn gì?"


Đỗ Tiểu Niệm nhìn Quỳnh Bảo Trân:


"Tùy ý đi, tui không kén ăn."


Khóe môi Quỳnh Bảo Trân không hiểu sao nhếch lên một chút, nhưng nhanh chóng biến mất. Quỳnh Bảo Trân gấp lại menu, quay sang nói vài món ăn với nhân viên đứng gần đó. Nhân viên nghe xong thì gật đầu đi chuẩn bị đồ ăn, lúc này Quỳnh Bảo Trân bỗng quay đầu nhìn Đỗ Tiểu Niệm:


"Cậu thấy nhà hàng này thế nào?"


Đỗ Tiểu Niệm hơi ngẩn ra nhưng vẫn trả lời:


"Thiết kế rất đẹp, hơn nữa còn nằm ngay trung tâm, khu vực đắc địa, nếu lên lầu hẳn sẽ có tầm nhìn rất tuyệt."


Quỳnh Bảo Trân hưng phấn nói:


"Đúng vậy, anh họ tôi là chủ nhà hàng này. Khi mới khai trương tôi đã được chiêm ngưỡng một phần vẻ đẹp của thành phố S!" Quỳnh Bảo Trân không ngừng cảm thán "Nghe nhiều người nói thành phố S rất đẹp, nhất là về ban đêm! Nhưng tôi không ngờ nó lại mỹ lệ đến thế! Chuyển đến đây học quả là một quyết định đúng đắn!"


Đỗ Tiểu Niệm hỏi:


"Bạn từ chỗ khác chuyển đến sao?"


Quỳnh Bảo Trân gật đầu:


"Ừ, tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố T. Còn cậu, sống ở đây từ nhỏ à?"


Đỗ Tiểu Niệm cười cười:


"Có thể nói là vậy, tui sống ở thành phố Đ đến bảy tuổi, sau đó mới chuyển sang thành phố S. Tính ra tui đã sống ở thành phố S được 11 năm rồi."


Khi nhắc đến thành phố Đ, trong mắt Đỗ Tiểu Niệm hơi lóe sáng. Cậu rất nhớ nơi ấy, tuy nơi ấy không ồn ào rộn rã như thành phố S nhưng rất bình yên. Từng góc phố nơi ấy tràn ngập tuổi thơ của Đỗ Tiểu Niệm, là nơi nhìn cậu từ một đứa bé sơ sinh dần trở thành một đứa trẻ, rồi rời xa.


Cảm xúc của Đỗ Tiểu Niệm hơi có chút biến hóa, Quỳnh Bảo Trân ngồi đối diện cũng cảm nhận được. Tay Quỳnh Bảo Trân đặt dưới bàn hết nâng lên hạ xuống, rồi lại nắm chặt. Quỳnh Bảo Trân nhắm mắt, trong đầu không ngừng lặp lại: không được! Bây giờ không phải là lúc! Phải chờ! Phải kiên nhẫn!


Tay Quỳnh Bảo Trân bên dưới dần thả ra, Quỳnh Bảo Trân mở mắt, bình tĩnh nhìn đồ ăn đang được bày ra trước mặt. Quỳnh Bảo Trân cầm nĩa, hớn hở nói:


"Nào ăn đi, mấy món ăn ở đây làm ngon lắm! Đảm bảo cậu sẽ ghiền!"


Đỗ Tiểu Niệm cầm dao và nĩa cẩn thận cắt miếng thịt cho vào miệng. Mới vừa nhai miếng đầu tiên, mắt Đỗ Tiểu Niệm đã sáng rực lên. Miếng thịt siêu mềm, ngậm vào miệng như muốn tan ra, gia vị còn được tẩm ướp rất kỹ lưỡng, cộng thêm nước sốt vừa ngon vừa đậm vị... Kết hợp này đúng là tuyệt phẩm!!! Đỗ Tiểu Niệm đảm bảo món này có thể đánh gục được những khách hàng sành ăn nhất, bắt họ phải tắm tắc khen ngợi.


Quỳnh Bảo Trân bên kia cũng ăn trong hạnh phúc, cái miệng tao nhã nhai liên hồi.


Ăn xong bữa chính, hai người bắt đầu ăn đến món trán miệng là một dĩa trái cây. Đỗ Tiểu Niệm và Quỳnh Bảo Trân có điểm chung là rất thích trái cây. Quỳnh Bảo Trân lấy một trái dâu, nói:


"Không ngờ cậu cũng thích trái cây, chắc ở nhà cậu hay ăn lắm nhỉ? Làn da láng mịn của cậu cũng nhờ ăn trái cây đúng không?"


Đỗ Tiểu Niệm thả vào miệng một quả nho:


"Chắc không đâu, tui không ăn trái cây thường xuyên lắm. Nhưng ngày nào tui cũng uống nước ép hoả."


Thứ nước gì lạ vậy? Quỳnh Bảo Trân cau mày lặp lại:


"Nước ép hoa quả?"


Đỗ Tiểu Niệm vừa nhai trái nho vừa nhẹ giọng nói:


"Ừ, là thứ nước làm từ hoa quả, rau quả tươi như củ cải đỏ hay súp lơ ấy. Tui cắt nhỏ ra rồi đặt vào máy xay như sinh tố rồi uống."


"Vừa nghe đã khó nuốt."


Quỳnh Bảo Trân bĩu môi, Quỳnh Bảo Trân rất thích trái cây nhưng mấy thứ rau cải này thì không ưa tí nào, nhất là súp lơ và khổ qua.


Đỗ Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói:


"Do bạn uống không quen thôi, qua vài ba lần là thấy ngon ngay."


Quỳnh Bảo Trân lắc đầu lia lịa:


"Thôi thôi xin kiếu!"


Quỳnh Bảo Trân bóc một trái dâu tằm, yên lặng ăn một lúc rồi nói:


"À mà, cậu học lớp một đúng không? Vậy cậu học xong bài chế tạo nâng cấp kèm khả năng bơi chưa?"


Đỗ Tiểu Niệm ngô nghê nhìn Quỳnh Bảo Trân, trả lời:


"Rồi, bài đó rất khó! Lớp tui chỉ có năm người làm được!"


Quỳnh Bảo Trân mở lớn mắt, không tin được nhìn Đỗ Tiểu Niệm:


"Năm người? Lớp một giỏi vậy mà chỉ có năm người làm được thôi sao?"


Quỳnh Bảo Trân ra vẻ khốn khổ ôm đầu, nhỏ giọng thì thầm:


"Chết rồi, mình làm sao đây?"


Giọng Quỳnh Bảo Trân chỉ hơi nhỏ, dư sức để Đỗ Tiểu Niệm nghe được, không biết là vô tình hay cố ý. Nhưng Đỗ Tiểu Niệm không quan tâm lắm, cậu cẩn thận hỏi:


"Bạn sao đấy?"


Quỳnh Bảo Trân ngẩn mặt lên trông rất đáng thương:


"Khoảng năm, sáu ngày nữa là đến lớp tôi làm bài thực hành này."


Đỗ Tiểu Niệm chợt hiểu ra, cậu nói:


"Bạn đừng lo lắng, một bài thực hành khó như vậy, nếu học viên làm sai thì giáo viên cũng không trách móc gì đâu."


Quỳnh Bảo Trân chớp chớp mắt, cắn cắn môi, hướng ánh nhìn sang chỗ khác, ngập ngừng mở miệng:


"Nhưng mà tôi... Tôi... Rất muốn làm được... Muốn chế tạo được bộ giáp có chức năng bơi..."


Lại hướng ánh nhìn vào Đỗ Tiểu Niệm, Quỳnh Bảo Trân lắp bắp:


"Tôi... Nghe nói cậu làm được... Cậu có thể... Chỉ tôi không..."


Có vẻ như Quỳnh Bảo Trân rất khó khăn để nói ra câu này, mặt Quỳnh Bảo Trân đỏ hết lên.


Đỗ Tiểu Niệm hơi chần chờ, không biết cậu có giúp được không, chứ cậu mới chế tạo bộ giáp đó được một lần thôi:


"Tui làm bộ giáp đó không được giỏi lắm, còn xém làm hỏng nữa..."


Thấy Đỗ Tiểu Niệm có đà muốn từ chối, Quỳnh Bảo Trân thẩn thiết:


"Nhưng cậu cũng chế tạo thành công mà! Vậy là giỏi lắm rồi! Cậu giúp tôi nhé! Làm ơn... Tôi rất muốn chế tạo được nó..."


Quỳnh Bảo Trân chuyển sang nài nỉ Đỗ Tiểu Niệm, mắt đã lóng lánh nước, làm cậu có cảm giác nếu mình mở miệng từ chối nữa thì Quỳnh Bảo Trân sẽ ngay lập tức khóc ở đây. Đỗ Tiểu Niệm trong lòng thở dài, gật đầu đồng ý:


"Thôi được rồi."


Quỳnh Bảo Trân thu nước mắt lại cái vèo, lật mặt như bánh tráng mà trưng vào nụ cười rạng rỡ:


"Cảm ơn cậu! Thật sự cảm ơn cậu!"


Nhìn Quỳnh Bảo Trân thay đổi biểu cảm xoành xoạch, Đỗ Tiểu Niệm tự hỏi có phải cậu đã bị lừa hay không?


"Không cần cảm ơn đâu, thật ra kinh nghiệm của tui về loại bộ giáp đó vẫn còn hạn chế lắm, không biết giúp gì được cho bạn không..."


Quỳnh Bảo Trân nói một câu khen ngợi:


"Kiêm tốn quá! Cậu giỏi như vậy, chắc chắn giúp được cho tui mà!"


Lấy khăn lau nhẹ miệng, Quỳnh Bảo Trân càu nhàu:


"Học hỏi cậu còn tốt hơn mấy cha gia sư ở nhà, toàn nói chứ có làm được đâu, thuê về chỉ tổ tốn tiền!"


Đỗ Tiểu Niệm đang xếp khăn bỗng ngước lên hỏi:


"À mà tôi hướng dẫn cậu chế tạo ở đâu đây? Khu chế tạo hay đến nhà cậu?"


Đỗ Tiểu Niệm vừa dứt câu, Quỳnh Bảo Trân đã bất ngờ đứng lên chống hai tay lên bàn, quát:


"Không được!"


Tay xếp khăn của Đỗ Tiểu Niệm cứng đờ ra, cậu sửng sốt nhìn Quỳnh Bảo Trân. Phản ứng gì dữ vậy? Cậu nói sai gì sao?


Hai tay chóng bàn của Quỳnh Bảo Trân tạo lên tiếng động rất lớn, làm tất cả người ngồi gần đó phải quay đầu nhìn. Quỳnh Bảo Trân sau khi làm hành động đó cũng tự thấy mình có phần quá khích. Liếc mắt nhìn xung quanh, người người đều nhìn Quỳnh Bảo Trân như động vật lạ, Quỳnh Bảo Trân chỉ biết xấu hổ ngồi xuống ghế, không biết giấu mặt vào đâu. Quỳnh Bảo Trân nhỏ giọng giải thích:


"Không... Không đến nhà được. Ba mẹ tôi khó tính, không thích người lạ trong nhà. Mấy người gia sư, tôi phải nói gãy lưỡi ba mẹ mới cho vào dạy."


Đỗ Tiểu Niệm gật gù, nở một nụ cười tự tin xua tan không khí xấu hổ:


"Hiểu rồi, nhưng giờ tui hướng dẫn bạn ở đâu đây, bạn có khu chế tạo nào không?"


Quỳnh Bảo Trân nhìn xuống hai bàn tay, trả lời:


"Tôi không có khu nhà chế tạo, chỉ có một phòng chứa bộ giáp ở nhà thôi, khi chế tạo tôi đều ở đó."


"Vậy à."


Đỗ Tiểu Niệm nói, phòng chế tạo cũng ở nhà luôn, rồi cậu hướng dẫn làm sao đây?


Thấy Đỗ Tiểu Niệm thốt ra hai từ rồi dựa lưng vào tường. Quỳnh Bảo Trân bối rối không biết phải làm sao, nhưng không thể để cậu đến nhà vào bây giờ được. Bất chợt Quỳnh Bảo Trân đập tay như nghĩ ra gì đó:


"A đúng rồi, gọi hình được không, lúc đó cậu có thể vừa hướng dẫn vừa quan sát tôi chế tạo!"


Ý kiến này không tồi, xem ra đây là cách duy nhất, Đỗ Tiểu Niệm lấy lý do gì mà nói không:


"Được đó, quyết định vậy đi!"


Quỳnh Bảo Trân nói thêm:


"À còn nữa, giờ giấc chế tạo của tôi lộn xộn lắm, không cố định giờ nên khi tôi điện thì nhớ nghe nha! Và nhớ giữ bí mật chuyện này, tôi có vài lý do không muốn người khác biết!"


Quỳnh Bảo Trân đứng dậy kéo ghế ra, Đỗ Tiểu Niệm cũng đứng lên, nói đùa:


"Ừ, nhưng đừng gọi quá khuya nhé, lúc đó tui ngủ mất rồi."


Quỳnh Bảo Trân nhìn Đỗ Tiểu Niệm cười khì rồi cùng cậu tung tăng đi ra khỏi nhà hàng.