Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 50: quan hệ (1)




Từ đó đã một tuần trôi qua, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy chuyện của cậu và anh đang có dấu hiệu hạ nhiệt, đây là một tính hiệu tốt. Ba người Nguyên Toàn, Tràm Liên và Đoàn Kim Loan cũng không cần theo cậu kè kè nữa. Trong học viện giờ không còn tiếng xì xầm mỗi khi cậu đi qua nữa, nhưng ngẫu nhiên vẫn có người nhắc tới, giọng điệu không hề mang ý tốt, làm cậu mỗi khi nghe làm tim muốn rơi hẫng một nhịp, bọn họ ác ý quá.


Cũng sau ngày hôm đó, Đỗ Tiểu Niệm mỗi khi chạm mặt Huỳnh Cát Tiên đều không biết phải làm gì. Chỉ biết mình ít đụng phải cô ta càng tốt, chẳng ai có thể đối diện với người thích người yêu mình mà có thể thoải mái được cả.


Buồn thay là Đỗ Tiểu Niệm và Huỳnh Cát Tiên từ năm nhất đến năm hai đều học chung lớp. Không chạm nhau là không được, đã vậy Huỳnh Cát Tiên còn ngồi phía sau, cách Đỗ Tiểu Niệm hai bàn, một khoảng cách hơi gần. Ấy vậy mà hôm nay khi đến lớp, Huỳnh Cát Tiên đã tự ý ngồi ngay phía sau Đỗ Tiểu Niệm, làm người ngồi ở đó phải đi chỗ khác.


Đỗ Tiểu Niệm ngồi theo dáng tiêu chuẩn, mắt lưng thẳng tắp nhìn về phía trước, bình tĩnh trầm lặng nghe thầy giảng bài. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi cậu cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ làm sóng lưng cậu chợt lạnh toát, làm quá trình nghe chăm chú bị gián đoạn. 


Chần chờ một chút, Đỗ Tiểu Niệm chầm chậm muốn quay đầu ra phía sau, liền bắt gặp Phùng Lưu Khánh cũng làm y hệt cậu, gương mặt còn mang chút sợ sệt.


Ánh mắt Phùng Lưu Khánh kiểu: Cậu cũng cảm thấy hả?


Nuốt nước miếng, Đỗ Tiểu Niệm gật đầu.


Xong quá trình giao lưu không một tiếng động, hai người lẳng lặng quay đầu về chỗ cũ. Ánh mắt đó mạnh đến mức người bên cạnh cũng biết được, Đỗ Tiểu Niệm không dám tưởng tượng khi nhìn xuống mình sẽ đối diện với thứ gì. 


Thế là nguyên buổi sáng hôm đó, Đỗ Tiểu Niệm vừa dựng lỗ tai lên nghe bài, vừa hồi hộp xem chừng động tĩnh ở sau lưng.


Tiếng chuông thánh thót vang lên, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy như được giải thoát. Chào thầy giáo rồi ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.


Chống tay lên lang cang, Đỗ Tiểu Niệm hít thở vài cái, ngắm nhìn mấy cành cây xanh rì rào, đu đưa theo gió. Không khí mang mát ập vào người làm Đỗ Tiểu Niệm vô cùng thư giãn, cậu rút điện thoại ra, muốn nhắn tin cho Trần Minh, rủ xuống nhà ăn mua vài thứ.


Vừa mở điện thoại lên, bỗng Đỗ Tiểu Niệm thoáng thấy phía dưới, ở đâu đó trong đám người Duy Tuấn Khang vừa đi qua. Cậu híp mắt, cố nhìn rõ hơn, chính xác là Duy Tuấn Khang rồi, đang đi bộ phía dưới. Đỗ Tiểu Niệm chạy xuống lầu, bước nhanh đến chỗ Duy Tuấn Khang. 


Duy Tuấn Khang thấy Đỗ Tiểu Niệm liền hơi căng thẳng một chút, nhưng rất nhanh đã bị che giấu mất. Đỗ Tiểu Niệm lựa lời nói:


“Tuấn Khang, mấy hôm nay không gặp.”


Duy Tuấn Khang cười cười, ậm ờ vài tiếng:


“À ừm.. ”


Nhận ra một chút khác lạ, Đỗ Tiểu Niệm bước lên một bước:


“Cậu gần đây có chuyện gì à?”


Một câu nói trúng tim của Duy Tuấn Khang, hắn né tránh không nhìn vào Đỗ Tiểu Niệm:


“Đâu có, chỉ là...”


Đỗ Tiểu Niệm nhướng mày, Duy Tuấn Khang liếc liếc mắt:


“Chỉ là tuần trước tôi mới mất điện thoại.” Duy Tuấn Khang móc trong túi ra một chiếc điện thoại mới tinh “Hôm qua vừa mua nó, tính xin lại số của cậu cùng với vài người nữa.”


Đỗ Tiểu Niệm hơi ngớ ra một lúc, mất điện thoại? 


Duy Tuấn Khang thân thiết choàng tay qua vai cậu:


“Chuyện nhỏ vậy thôi, trông cậu lo lắng nhỉ?”


Đỗ Tiểu Niệm gỡ tay Duy Tuấn Khang:


“Bỏ xuống.”


Duy Tuấn Khang cười ha hả:


“Cậu giận à? Vậy thôi cho xin lại số cùng mạng xã hội.”


Đỗ Tiểu Niệm đọc một dãi số, Duy Tuấn Khang lưu vào, nói thêm:


“Chiều nay rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa!”


Đỗ Tiểu Niệm nói:


“Không biết nữa, để tôi sắp xếp xem.”


“Thế à.” Duy Tuấn Khang thoáng chút mất mát “Tôi đi đây, nếu được thì nhắn một tiếng.”


Duy Tuấn Khang vừa đi khuất bóng, Lâm Thiên Vũ đã từ phía sau Đỗ Tiểu Niệm bước ra, giọng nói hơi lạnh:


“Muốn đi lắm à?”


Đỗ Tiểu Niệm vội xua tay:


“Không có, em định đem nói với anh rồi mới quyết định!”


Lâm Thiên Vũ hừ một tiếng:


“Nếu muốn thì anh cho đi.”


Thôi thôi không dám, Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu lia lịa, nghe từ giọng điệu là biết anh ấy đang cố áp chế nóng giận, cậu nào dám đi?


Đỗ Tiểu Niệm nói ngọt:


“Không đi với cậu ta đâu! Đi với anh vui hơn!”


Lời nói khéo léo ngọt ngào đúng là thứ vũ khí đáng sợ, Lâm Thiên Vũ nghe xong lửa giận liền xẹp xuống gần hết. Nhưng vẫn duy trì gương mặt không biểu cảm, Lâm Thiên Vũ lại vươn tay vò đầu Đỗ Tiểu Niệm đến rối tung.


Đỗ Tiểu Niệm dùng dằng lấy tay chảy lại, cứ ngỡ sau kỳ nghỉ hè anh ấy sẽ bỏ được cái tật vò đầu này, ai dè vẫn còn à?


...


Cuối tuần, lâu lâu Đỗ Tiểu Niệm mới được nghỉ một buổi học thêm. Lâm Thiên Vũ muốn thong thả vui chơi cùng Đỗ Tiểu Niệm. Anh lên lịch chuẩn bị mọi thứ và một buổi tối thật lãng mạn, nếu thuận buồm xuôi gió, anh có thể chèo kéo để Đỗ Tiểu Niệm ngủ cùng anh. 


Trong đầu đang giả tưởng rất nhiều hình ảnh tươi đẹp thì bị một tiếng “Ting~” cắt đứt. Lâm Thiên Vũ nhìn nơi phát ra tiếng động, là điện thoại Đỗ Tiểu Niệm để quên trên bàn.


Trên màn hình hiện lên cái tên Duy Tuấn Khang, Lâm Thiên Vũ không chịu được cầm lên xem. Anh ngó lên phòng Đỗ Tiểu Niệm, thấy cửa vẫn đóng chặt, quyết định mở điện thoại ra. Đỗ Tiểu Niệm không cài mật khẩu, Lâm Thiên Vũ rất nhanh đã mò vào đọc gần hết tin nhắn.


Càng đọc Lâm Thiên Vũ càng tức giận, nhưng không phải vì Đỗ Tiểu Niệm, mà là vì Duy Tuấn Khang! 


Lâm Thiên Vũ lẩm bẩm:


“Cái thằng...”


Tay Lâm Thiên Vũ siết chặt điện thoại, mười tin nhắn thì hết chín tin là hẹn Đỗ Tiểu Niệm đi gặp mặt, bộ hắn không biết em ấy là hoa đã có chủ sao?


Ngón tay Lâm Thiên Vũ chạm vào màn hình, rất muốn ấn block. 


Cửa phòng Đỗ Tiểu Niệm có tiếng động, Lâm Thiên Vũ ngay lập tức bỏ điện thoại lại chỗ cũ rồi đi nhanh ra chỗ khác, vô cùng tự nhiên. 


Đỗ Tiểu Niệm một tay cầm nón và áo khoác, bước đến chỗ Lâm Thiên Vũ:


“Đi chơi thôi!”


Lâm Thiên Vũ lấy khẩu trang từ trong hộp ra bịt miệng Đỗ Tiểu Niệm lại:


“Đeo vào, tránh hít khói bụi, đỡ đen mặt.”


Đỗ Tiểu Niệm bĩu môi:


“Con trai phải đen mới đẹp!”


Lâm Thiên Vũ nhìn làn da của mình:


“Em đang chê anh à?”


Đỗ Tiểu Niệm cười mỉm:


“Trong mắt em, anh đen hay trắng cũng đẹp.”


Lâm Thiên Vũ cong khóe miệng, nắm tay Đỗ Tiểu Niệm ra khỏi nhà.


Nơi đầu tiên hai người đến là công viên giải trí, Lâm Thiên Vũ vừa tới nơi đã dẫn Đỗ Tiểu Niệm lên tàu lượn siêu tốc. Đỗ Tiểu Niệm dùng dằng không chịu, cậu nhìn đường rai dài ngoằng ngoẵng, nhất thời muốn choáng cả đầu:


“Không đi, ghê lắm!”


Lâm Thiên Vũ kéo cậu:


“Có anh đây mà!”


Đỗ Tiểu Niệm vẫn lắc đầu, không có dấu hiệu muốn lên tàu:


“Không không!”


Lâm Thiên Vũ bất ngờ cúi sát đầu xuống, kề môi vào tai cậu, thấp giọng đe dọa:


“Đếm đến đến ba, một là ngoan ngoãn theo anh lên tàu, hai là anh bế em lên, chọn một.”


Đỗ Tiểu Niệm muốn khóc ròng, sao tự nhiên lại đáng sợ thế này? Lại còn đưa ra hai lựa chọn chẳng khác gì nhau, Đỗ Tiểu Niệm chọn cái thứ nhất, không bằng lòng cùng Lâm Thiên Vũ lên tàu lượn.


Tàu bắt đầu chạy lên cao... Rất cao... Và quá cao... Mồ hôi Đỗ Tiểu Niệm đang nhỏ từng giọt từ trán xuống cằm, tay bất giác nắm chặt Lâm Thiên Vũ. 


Lâm Thiên Vũ cực kỳ hài lòng, anh phủ tay anh lên tay cậu, trấn an:


“Nó không đáng sợ đâu.”


Có ma mới tin! Đỗ Tiểu Niệm run run nhìn đường rai dẫn lên cao sắp hết:


“Sắp bắt đầu rồi... Á á á!!!”


Chưa nghe hết câu, Lâm Thiên Vũ đã bị làn gió mạnh ập vào mặt, tàu lượn đang đi xuống và vòng lên với tốc độ bàn thờ. Anh còn nghe một tràng la hét với âm vực cực cao đến từ Đỗ Tiểu Niệm, muốn thủng cả lỗ tai.


Ở một tiệm kem bên dưới, Lưu Lợi, Hoàng Linh, Vũ Khắc Nhật và cùng một đám người khác đang mút kem, ung dung nhìn chiếc tàu đang uốn lượn trên không trung.


Lưu Lợi nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ tàu lượn, chậc lưỡi:


“Thật là, sao cậu chủ lại chọn thứ này mà chơi chứ?”


Vũ Khắc Nhật cầm hai cây kem:


“Biết đâu người yêu cậu chủ thích?”


Hoàng Linh lắc đầu:


“Làm gì có chuyện đó, người yêu cậu chủ trông mỏng mang như thế, không thích mấy thứ mạo hiểm này đâu.”


Đỗ Tiểu Niệm được Lâm Thiên Vũ dẫn xuống tàu, tay và chân cậu vẫn còn run, mặt thì xanh mét tái nhợt. Đỗ Tiểu Niệm dùng tay đỡ trán, đầu cậu vẫn còn choáng quá, bụng còn có cảm giác cồn cào muốn nôn.


Nhìn sắc mặt cậu không tốt, Lâm Thiên Vũ đỡ cậu xuống băng ghế ngồi xuống:


“Em ổn không?”


Đỗ Tiểu Niệm cáu giận nhìn Lâm Thiên Vũ, quát:


“Ổn cái đầu anh! Tại ai mà em bị như thế này” cậu gục vào vai Lâm Thiên Vũ “Muốn ói quá...”


Tay Lâm Thiên Vũ sờ mặt cậu:


“Đi vào nhà vệ sinh nhé?”


Thở nhẹ một hơi, Đỗ Tiểu Niệm nhỏ giọng nói:


“Thôi, em nghỉ ngơi một chút là được.”


Lâm Thiên Vũ im lặng không nói, anh lấy từ không gian ra một chiếc khăn lạnh lau mặt cùng mồ hôi của Đỗ Tiểu Niệm. 


Khoảng mười phút sau, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy đỡ hơn. Cậu lại cùng Lâm Thiên Vũ đi khám phá hết tất cả các trò chơi ở đây. Đối với Đỗ Tiểu Niệm, đây là một ngày chủ nhật rất vui.


Sau bữa tối với các món ăn đậm đà, Đỗ Tiểu Niệm nắm tay Lâm Thiên Vũ, chầm chậm đi vào con đường đầy hoa. Đỗ Tiểu Niệm cẩn thận không đạp vào hoa dưới đất, cậu ngồi xuống, sờ vào một bông hoa đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt:


“Sao hoa ở đây lại phát sáng nhỉ?”


Lâm Thiên Vũ nhìn bông hoa bên dưới:


“Đây là loài hoa mới được lai tạo. Anh nghe nói chúng chỉ nở vào ban đêm.”


Đỗ Tiểu Niệm cúi xuống, ngửi:


“Mùi rất nhẹ.”


Lâm Thiên Vũ nắm tay cậu kéo dậy:


“Đi tiếp thôi, phía trước còn có thứ bất ngờ.”


Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ tay trong tay bước qua vườn hoa xinh đẹp ngát hương. Càng đi, con đường càng rộng ra, những bông hoa đầy dưới đất càng sặc sỡ thêm với đủ loại màu sắc, đỏ vàng, xanh đen, tím hồng,...


Đỗ Tiểu Niệm chăm chú nhìn chúng, phát hiện ra khoảng đất dưới chân không còn bao phủ những bông hoa, mà là những cánh hoa?


Đạp lên cánh hoa, Đỗ Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải thốt lên, một cái cây cao to sừng sững cùng với những chiếc lá màu tím tuyệt đẹp đang phát sáng một vùng trời đêm!


Lâm Thiên Vũ cùng Đỗ Tiểu Niệm đến gần hơn, lúc này, cậu mới biết là thân cây to đến cỡ nào. Đỗ Tiểu Niệm dang hai tay đo thử, chỉ có thể bao lấy một phần cây.


Dưới gốc cây còn có rất nhiều cặp tình nhân đang ngồi nói chuyện ngọt ngào. Lâm Thiên Vũ bèn kéo Đỗ Tiểu Niệm ngồi xuống, tay cầm tay, vai kề vai ngắm nhìn những chiếc lá lung linh như bướm rơi xuống đất.


Đỗ Tiểu Niệm gác đầu vào vai Lâm Thiên Vũ, thì thầm:


“Đẹp quá.”


Lâm Thiên Vũ cười mỉm:


“Ừ, nhưng em đẹp hơn.”


“Dẻo miệng.” 


Một chiếc lá đáp xuống má Đỗ Tiểu Niệm, Lâm Thiên Vũ tính đưa tay ra gạt nhưng chợt khựng lại. Màu tím hòa hợp cùng làn da trắng sáng của Đỗ Tiểu Niệm làm Lâm Thiên Vũ như bị đứng hình, nhìn người trước mắt với vẻ đẹp huyền ảo. 


Đỗ Tiểu Niệm nhìn sâu vào mắt Lâm Thiên Vũ, bất ngờ tiến lại đặt lên môi anh một nụ hôn. Lâm Thiên Vũ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Đỗ Tiểu Niệm chủ động hôn anh. Tay Lâm Thiên Vũ đỡ gáy Đỗ Tiểu Niệm, cùng cậu tận hưởng.


Nụ hôn qua đi, sắc mặt Đỗ Tiểu Niệm hơi đỏ. Cậu hơi cáu nhìn Lâm Thiên Vũ, lúc nãy muốn kết thúc nụ hôn lại bị anh đè đầu hôn