Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 4: Mở đầu (4)




Đỗ Tiểu Niệm ngồi trên xe Flying Car*, thích thú nhìn chiếc xe có thể bay này. Đỗ Thư Dương ngồi bên cạnh cậu, trong lòng vừa háo hức lại mong chờ, cuối cùng cô cũng có thể trở về rồi.


(Flying Car*: là xe bay :))) )


Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ không được trở về thành phố S nữa, nhưng nào ngờ, Đỗ Tiểu Niệm con trai cô lại là một thiên tài, một thiên tài khi mới ba tuổi đã có thể sử dụng năng lực chế tạo.


Năng lực chế tạo là một loại năng lực rất huyền bí, con người sau vài nghàn năm nghiên cứu vẫn chưa thể hiểu rõ được nó.


Người có được năng lực chế tạo khi được mười bảy tuổi sẽ sử dụng được nó, người sử dụng được càng sớm thì năng lực chế tạo của người đó càng mạnh mẽ, càng chế tạo ra được những bộ áo giáp tốt.


Người sử dụng được năng lực chế tạo sớm nhất từ trước đến nay trên hành tinh Lục Lam là Bạch Hàn Nhi, người người đều nói cô ta là thiên tài có một không hai trên đời, làm cho cô ta không khỏi kiêu ngạo.


Nhưng Bạch Hàn Nhi thì sao chứ, chín tuổi mới sử dụng được năng lực chế tạo, còn không bằng một góc con trai cô!


Từ khi bốn năm trước biết được Đỗ Tiểu Niệm có thể sử dụng năng lực chế tạo, Đỗ Thư Dương đã cấm không cho Đỗ Tiểu Niệm tiết lộ điều này với ai khác, bởi vì cô sợ, sợ Đỗ Tiểu Niệm sẽ giống như Bạch Hàn Nhi.


Cô không muốn con mình nổi tiếng quá sớm, nó có thể phá hủy tính cách của cả con người, nhất là khi con cô còn quá nhỏ và chưa biết gì về nó.


Cô suy tính sẽ đưa Đỗ Tiểu Niệm về thành phố S khi nó bảy tuổi để học tập, với tài năng và thiên phú của Đỗ Tiểu Niệm, chỉ có thể học trường ở thành phố S.


Cô tin chắc Đỗ Tiểu Niệm sau này sẽ trở nên nổi tiếng vượt xa Bạch Hàn Nhi, khi đó, cô sẽ tìm kiếm bằng chứng chứng minh Bạch Hàn Nhi đã hãm hại cô, cho cô ta biết thế nào là quả báo.


Đỗ Tiểu Niệm ngồi kế bên không hề biết những suy nghĩ của mẹ mình, cậu rất vô tư nhìn ra ngoài của sổ ngắm những căn nhà nhỏ xíu, đôi khi có một chiếc xe Flying Car khác chạy vụt qua cửa sổ như gió, làm Đỗ Tiểu Niệm giật cả mình.


Nhìn một chút, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy đói bụng, từ sáng cậu đã bị mẹ lôi dậy đánh răng rửa mặt mặc quần áo, do mới ngủ dậy nên cậu còn hơi lim dim, trong quá trình từ khi cậu chuẩn bị đến khi bị tống lên xe mắt đều nửa nhắm nửa mở do chưa tỉnh ngủ, đến khi ngồi trên xe Flying Car được một lúc cậu mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút.


Cảm giác tỉnh táo sau cơn ngủ của Đỗ Tiểu Niệm là gì? Là đói bụng.


Đỗ Tiểu Niệm lấy trong ba lô nhỏ ra một cái bánh bao nhân thịt, cắn một ngụm, vỏ bột bánh bao mềm mại, bên trong có lẫn với thịt heo, còn có một chút vị tiêu nhè nhẹ và mùi trứng, cực kỳ ngon!


Đỗ Tiểu Niệm vừa ăn vừa mong đến thành phố S nhanh một chút, cậu nghe mẹ nói đó là nơi mẹ đã từng lớn lên cùng với ông bà của cậu, bây giờ thì ông bà mất rồi, lúc cậu nghe đến đây thì không tránh khỏi có chút mất mát.


Cậu quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lấy thêm một chiếc bánh bao nữa đưa cho mẹ, cậu nhớ rằng từ sáng đến giờ mẹ cũng chưa ăn gì hết:


"Mẹ, Mẹ ăn đi."


Đỗ Thư Dương nhìn cậu, mỉm cười lấy bánh bao lên cho vào miệng, thầm nghĩ con trai mình thật ngoan.


Từ thành phố Đ đến thành phố S rất xa, Đỗ Tiểu Niệm phải ngồi trên xe Flying Car suốt sáu tiếng đồng hồ mới đến nơi, còn chưa kể thời gian dừng lại nghỉ ngơi và ăn trưa nữa.


Đỗ Tiểu Niệm cầm tay mẹ xuống xe, âm thầm hít một hơi, bầu không khí trong lành ngoài này dễ chịu hơn ở trên xe nhiều.


Đỗ Thư Dương nhìn thành phố S, sau bảy năm có cực nhiều đổi khác làm lòng không khỏi hoài niệm.


Cô cuối cùng cũng đã trở về.


Đỗ Thư Dương cùng Đỗ Tiểu Niệm lại lên xe Flying Car thêm nửa tiếng nữa để đến căn nhà của cô.


Căn nhà của Đỗ Thư Dương tuy hơi nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp và nhà vệ sinh, căn nhà do không có người lau dọn nên đóng một tầng bụi, Đỗ Thư Dương và Đỗ Tiểu Niệm phải nai lưng ra dọn đến tối mới xong.


Đỗ Tiểu Niệm trải ga giường xong thích thú nằm lên chiếc giường mới tinh, cậu có một căn phòng mới rồi, lúc còn ở thành phố Đ cậu phải ngủ chung một phòng với mẹ, giường rất nhỏ nên hai mẹ con phải chen chúc rất chật chội, cậu còn nhớ mẹ thường nằm nghiên đi để có chỗ cho cậu ngủ, thấy mẹ như vậy cậu mới dõng dạc nói rằng:


"Khi nào con lớn, con sẽ mua cho mẹ một chiếc giường to hơn, to đến mức năm, sáu người nằm cũng không hết!"


Nghĩ lại chuyện cũ như vậy, Đỗ Tiểu Niệm chỉ mong mình phải nhanh chóng lớn lên đi, lớn nhanh đi để có thể mua cho mẹ thứ mẹ muốn, mỗi lần cậu đi siêu thị cùng mẹ mẹ đều lấy tiền của mình mua đồ cho cậu, còn những thứ mẹ thích mẹ đều chỉ nhìn một tí rồi thôi, không dám mua.


Đỗ Tiểu Niệm suy nghĩ miêng mang một lát sau liền ngủ mất.


Sáng hôm sau, Đỗ Tiểu Niệm bước vào nhà bếp liền thấy Đỗ Thư Dương đang nấu cháo, cậu lạch bạch chạy lại, hỏi:


"Mẹ cần con làm gì không dạ?"


Đỗ Thư Dương nếm một chút cháo, thấy đã đủ vị rồi liền đóng nắp lại:


"Con qua kia lột vỏ trứng cho mẹ đi."


Đỗ Tiểu Niệm "Dạ" một tiếng liền đi lột vỏ trứng, là trứng muối nha!


Cậu rất thích ăn cháo với trứng muối của mẹ làm, cực kỳ ngon luôn đó!


Ăn xong bữa sáng, Đỗ Thư Dương đặt chén vào chỗ rửa, nói:


"Chút xíu nữa con ở nhà với Tobo đi, mẹ phải đi tìm việc, nếu con đói thì kêu Tobo lấy cháo bỏ vào lò vi sóng hâm lại, nghe chưa?"


Đỗ Tiểu Niệm gật đầu, Đỗ Thư Dương mới ăn tâm đi ra khỏi nhà, có Tobo ở cùng Đỗ Tiểu Niệm cô cực kỳ an tâm.


Tobo là một loại Robot bảo mẫu, Đỗ Thư Dương sau khi về đến nhà liền dẫn Đỗ Tiểu Niệm đi mua, loại Robot này thường được dùng để chăm sóc trẻ nhỏ, nó có thể nấu ăn, phát nhạc, chơi đùa cùng trẻ nhỏ và còn có thể dọn dẹp nhà cửa nữa.


Một con Robot như vậy giá chắc chắc không hề rẻ, loại Đỗ Thư Dương mua là rẻ nhất, nhưng giá cũng đã hơn mười lăm triệu tiền lam tinh, nhớ lại giá tiền, Đỗ Thư Dương lòng liền đau xót, đắt quá, nếu không phải cô sợ để Đỗ Tiểu Niệm ở nhà một mình buồn chán cô sẽ không mua đâu!


Đỗ Thư Dương mua nó, trong túi liền chỉ còn đư lại chưa tới sáu triệu tiền lam tinh.


Bây giờ đang là cuối tháng bốn, chỉ còn khoảng ba tháng nữa là tới lúc Đỗ Tiểu Niệm nhập học tiểu học, đến lúc đó sẽ phải cần chi tiêu rất nhiều thứ: tiền mua quần áo, sách vở, bút viết, cặp,... còn chưa kể đến tiền học phí và bảo hiểm.


Vừa nghĩ là đau đầu, Đỗ Thư Dương bước xuống xe Flying Car, trên tay cầm tờ giấy của một công ty sửa chữa bộ giáp, đây chỉ là một công ty nhỏ, nhưng lại rất gần nhà và mức lương rất là ok, tám triệu tiền lam tinh một tháng cho người mới, nếu sửa chữa giỏi sẽ được cộng thêm tiền lương.


Cô bước vào công ty, nói là mình muốn vào làm việc rồi đưa cho người ta hồ sơ, cô gái trước mắt cầm lên hồ sơ, thấy Đỗ Thư Dương chỉ tốt nghiệp cấp ba không khỏi nhíu mày, trình độn như vậy có thể sửa chữa được bộ giáp không? Nhưng công ty mới đi vào hoạt động, đang rất cần người, cô gái nhìn Đỗ Thư Dương, thấy cô cùng lắm chỉ hai ba, hai bốn tuổi thôi, người trẻ như vậy có thể sửa chữa bộ giáp cũng không tồi, cô gái liền miễng cưỡng nhận Đỗ Thư Dương vào làm việc.


Đỗ Thư Dương thấy được nhận liền vô cùng vui vẻ:


"Cảm ơn, em cảm ơn chị."


Cô gái thấy Đỗ Thư Dương có được việc làm liền mừng đến nỗi không thể khống chế cảm xúc mà rối rít cảm ơn, nghĩ chắc Đỗ Thư Dương đang rất cần tiền liền hỏi:


"Em đang rất cần tiền sao?"


Đỗ Thư Dương trả lời:


"Dạ, tháng tám là con em phải đi học rồi, em phải nhanh kiếm tiền để lo cho nó."


Cô gái kia gật gật đầu, xem ra mình đã làm một điều tốt.


Đỗ Thư Dương cất tập hồ sơ:


"Em có thể đi làm ngay bây giờ không?"


Cô gái kia gật đầu, liền dẫn Đỗ Thư Dương đến nơi làm việc.


***


Đỗ Thư Dương đi làm ở công ty đó đã gần ba tháng, bây giờ đang là giữa tháng bảy, sắp đến lúc Đỗ Tiểu Niệm đi học rồi.


Bây giờ cô đã tiết kiệm được kha khá tiền rồi, cô nhận thấy mình xin nhận vào công ty đó quả là một quyết định vô cùng sáng suốt, lúc đầu cô cứ tưởng với tấm bằng cấp ba sẽ không được nhận vào chứ, nhưng nếu có nhận vào, các nhân viên khác và lãnh đạo cấp trên cũng sẽ kinh thường cô.


Nhưng thái độ của mọi người đối với cô lại vô cùng thân thiết, họ không có khi dễ cô, nói cô ngu dốt chẳng có nổi tấm bằng đại học như những chỗ cô từng làm trước đây.


Nhớ lại lúc cô mới đi xin việc làm ở một công ty của thành phố Đ, các nhân viên khác ở công ty đều gây khó dễ cho cô, nói cô này nọ, luôn tìm cách chọc tức cô, nhưng nhìn lại họ không có làm gì quá phận, cô lại khó khăn lắm mới tìm được việc làm, nên cô liền bỏ lời nói của họ từ tai này qua tai nọ, không quan tâm tới họ nữa.


Những nhân viên kia thấy Đỗ Thư Dương không dám nói gì, tưởng cô nhát gan không dám phản kháng liền liên tiếp bày ra những trò chọc phá cô.


Họ lấy chìa khóa tủ đồ của Đỗ Thư Dương quẳng đi chỗ khác, lấy áo khoác của cô treo lên trên cây, thậm chí còn lén lấy túi tiền của cô nữa, nhưng may mắn là cô luôn phát hiện ra ý đồ của họ nên vẫn chưa mất đồng nào.


Đến giữa trưa, cô đi đến nhà ăn, một mình đơn độc một bàn một ghế ăn cơm trưa, khi ăn chuẩn bị động đũa thì phát hiện phần cơm của mình có mùi lạ, cô đưa mũi lại gần thì nhận ra đây là mùi trứng thối!


Mấy người nhân viên bên kia cười ha ha đầy trêu chọc, có một cô gái mắt híp nói:


"Ui cha, nhìn con kia ăn cơm với trứng thối như vậy, thảo nào đầu óc cũng toàn trứng thối!"


Mấy nhân viên kia nghe cô gái mắt híp nói vậy thì cười càng lớn hơn, tay Đỗ Thư Dương để dưới bàn âm thầm siết chặt lại.


Cô gái kia lại trêu chọc tiếp:


"Nè, con kia ngu như vậy thì cũng thôi đi, đến cả cha của con mình cũng không biết, coi chừng người ta làm gì cô ta cũng để mặc cho người ta làm đó!"


Cô gái dừng một chút để lấy hơi:


"Mọi người đoán xem, chắc con của cô ta cũng ngu ngốc y chang mẹ của nó!"


Những nhân viên kia nhiệt liệt vỗ tay, trong đó còn có người kêu lên "hay hay lắm".


Đỗ Thư Dương bỗng nhiên đứng lên, trên tay cầm khai đồ ăn bước đến chỗ của họ, đứng trước mặt cô gái mắt híp kia, Đỗ Thư Dương một cước đạp ngã cô ta, cô ta hét lên, có người muốn vào đỡ cô ta nhưng bị Đỗ Thư Dương liếc một cái, người nọ sợ tới mức không dám tiến vào nữa.


Đỗ Thư Dương nắm tóc của cô gái mắt híp, làm cô ta đau đến mức nhăn cả mặt, tay cầm khai đồ ăn của Đỗ Thư Dương không lưu tình đổ xuống người cô ta.


Mùi đồ ăn đầy dầu mỡ cùng với trứng thối làm cô ta không thể chịu đựng nổi, muốn xông lên liều mạng với Đỗ Thư Dương liền phát hiện mặt mình đau rát.


Đỗ Thư Dương tát cô!


Đỗ Thư Dương không ngừng nghỉ tiếp tục tát cô đến khi hai bên mặt sưng phù lên.


Cô ta thấy Đỗ Thư Dương ngừng tay, tưởng Đỗ Thư Dương đã buông tha mình, trong lòng cô thầm thở nhẹ ra một hơi.


Nhưng nào ngờ hành động tiếp theo của Đỗ Thư Dương làm cho cô phải trợn mắt.


Đỗ Thư Dương lấy phần cơm với trứng thối đã rơi dưới đất kia nhét vào miệng cô.


Cô ta cần chặt răng, bây giờ cô ta thực sự sợ hãi rồi, lẽ ra cô ta không nên động chạm Đỗ Thư Dương.


Đỗ Thư Dương thấy cô không há miệng liền một tay bóp chặt hàm cô, rồi nhét cơm vào miệng xong mới buông cô ra.


Cô gái mắt híp vừa được giải thoát liền ngồi xuống nôn khan, chợt thấy trước mặt là một đôi chân, cô ngước nhìn lên, là Đỗ Thư Dương đang cao ngạo nhìn cô ta, nói:


"Đầu tôi toàn trứng thối, nhưng so với cô còn tốt hơn thối từ trong ra ngoài!"


Từ sau hôm đó Đỗ Thư Dương liền nghỉ làm, nghĩ lại chuyện này làm cô cũng không khỏi bật cười, không ngờ hồi đó mình nóng tính như vậy.


Kỳ thật cô không phải tức giận vì họ chăm chọc cô, mà là họ đã quá phận nói xấu Đỗ Tiểu Niệm, điều này mới làm cô hành động như vậy.


Đỗ Thư Dương nhìn ngày tháng trên đồng hồ, ngày mười ba tháng bảy, xem ra cô nên mua đồ chuẩn bị nhập học cho Đỗ Tiểu Niệm là vừa rồi.