Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 31: Duy Tuấn Khang (6)




Huỳnh Cát Tiên mang tâm trạng thối hoắc về lớp. Cô lặng yên ngồi vào bàn, bình tĩnh quan sát từng học viên trong lớp hòng tìm ra người của Lâm Thiên Vũ đã cài vào. 


Nhưng đáng tiếc, Huỳnh Cát Tiên ngồi đấy một hồi lâu vẫn không biết được người đó là ai, mắt cô nhìn qua Đỗ Tiểu Niệm, ẩn ẩn sự căm ghét. Là tại cậu ta, tại cậu ta nên anh Thiên Vũ mới nổi giận với cô! 


Sắp đến giờ vào lớp, học viên bây giờ rất đông, Huỳnh Cát Tiên do sợ người bắt gặp nên cũng không dám nhìn Đỗ Tiểu Niệm quá lâu. Mắt cô khẽ lướt qua Phùng Lưu Khánh, Tràm Liên, Đoàn Kim Loan, Nguyên Toàn và tất cả học viên khác, cảm thấy ai cũng có thể là người của Lâm Thiên Vũ. 


... 


Thời đại Internet bùng nổ, mua sắm trực tuyến và bán hàng online chưa bao giờ là một nghề hết hot. Giờ đây chỉ cần một chiếc điện thoại có kết nối wifi, con người có thể mua hàng ngàn món đồ cùng một lúc mà không cần bước chân ra khỏi cửa. 


Nhưng bởi vì là mua bán qua mạng, không thể nhìn không thể sờ trực tiếp, nên các khách hàng mua đồ online ở thời kỳ đầu khá là ái ngại, sợ mình mua phải hàng “dỏm”. Cho đến khi có khu đánh giá, các khách hàng mới dần chú ý hơn về hàng online. 


Tâm lý của con người là không muốn bỏ tiền ra để mua một món đồ vô dụng và không xứng giá, nên các món hàng mới đăng bán, không người mua, không người sử dụng thử, hiển nhiên là luôn chìm dưới một đống món hàng khác. 


Năm bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm vốn luôn nằm ở phía dưới, nay nhờ cơn bão bình chọn năm sao mà bay thẳng lên top đầu, người không muốn nhìn giờ cũng phải ngó một chút. Nhiều người thấy bài review đánh giá tốt, cũng muốn mua thử xem sao, nhưng nhìn xuống dưới thấy hai chữ “Hết hàng” to chễm chệ, họ chỉ đành nhắn với shop hỏi là khi nào có hàng, nếu có rồi thì báo với họ. 


Thế là vào một ngày cuối tháng Mười một, Đỗ Tiểu Niệm bất ngờ nhận được tin nhắn của chủ shop, bảo cậu hãy chế thêm 30 bộ giáp cấp bảy giống lúc trước, họ đang cần thêm. Đỗ Tiểu Niệm cười nhẹ, nhắn lại với chủ shop là cậu đồng ý, nhưng 30 bộ giáp là rất nhiều, cậu không thể làm nhanh được, hẹn mười ngày sau lấy có được không? 


Chủ shop cũng vui vẻ nhắn lại là được, còn xin địa chỉ nhà cậu, khi đúng hẹn họ sẽ đến lấy hàng luôn, không cần để Đỗ Tiểu Niệm phải cất công. 


Đỗ Tiểu Niệm vào cửa hàng bán nguyên liệu lúc trước đặt 30 bộ nguyên liệu, do cậu mua với số lượng nhiều nên lần này còn được giảm giá. 


Khi 30 bộ nguyên liệu đó được chuyển đến nhà, Lâm Thiên Vũ nhìn một đống hộp vuông trước mặt nói:


“Có cần giúp gì không?”


Đỗ Tiểu Niệm đang mở hộp:


“Anh giúp tôi lấy nguyên liệu ra để một bên là được.”


Lâm Thiên Vũ nghe vậy liền trực tiếp ngồi xuống kế bên cạnh cậu, chọn một cái hộp gần đó, im lặng mở ra. 


Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy hai người ngồi hơi gần nên nhích đang bên phải một lúc, đây chỉ là một hành động bình thường nhưng với Lâm Thiên Vũ lại là một ám chỉ rất nghiêm trọng, không khỏi làm anh suy nghĩ lung tung. 


Đỗ Tiểu Niệm vẫn như không có chuyện gì mà lấy kéo cắt bỏ băng keo, mắt cứ một lúc là nhìn sang Lâm Thiên Vũ, đây lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Thiên Vũ làm việc đấy! Đúng là chuyện lạ hiếm có! 


Tuy anh ta đôi khi hơi đáng sợ, đáng ghét, lại lười biếng, tính cách khó khăn, một người như vậy sẽ rất khó tìm được bạn gái, nhưng bởi vì cái mã đẹp vượt xa so với con người nên có lẽ mọi chuyện trên đều được bỏ qua hết. Đỗ Tiểu Niệm lại lén nhìn Lâm Thiên Vũ, tự nhiên có cảm giác anh rất đáng yêu. 


... 


Tối đêm đó, gió mát trăng thanh, không giống như Đỗ Tiểu Niệm đang chìm trong mộng, Lâm Thiên Vũ cứ lăn lộn trên giường, trằn trọc khổ sở vì mãi chẳng vào giấc. 


Cuối cùng, anh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại ở trên bàn, gọi cho Lưu Lợi, nhờ y giải đáp thúc mắc của anh. 


Lâm Thiên Vũ đứng bên cửa sổ được ánh trăng chiếu qua, rọi lên người anh, tạo cảm giác anh như một pho tượng đẹp đẽ được người điêu khắc mài dũa. 


Giọng Lâm Thiên Vũ hơi trầm:


“Hình như người đó vẫn còn né tránh tôi.”


Lưu Lợi từ đầu dây bên kia hỏi:


“Sao ạ? Né tránh? Cậu chủ có làm gì khiến người ta sợ hãi hoặc chán ghét không?”


Lâm Thiên Vũ ngước mặt lên nhìn trời, hình như là có:


“Ừm, có một chút.”


Lưu Lợi nhanh chóng đem thông tin vừa nhận được phân tích cho Lâm Thiên Vũ nghe:


“Vậy thì hơi khó khăn cho cậu rồi, cậu chủ cần phải xây dựng lại hình tượng trước mặt người ta đi đã.”


“Xây dựng hình tượng?”


“Ừ, để xem, còn gái thời nay rất thích còn trai vừa đẹp, vừa có tiền, vừa hiểu tâm lý, vừa ga lăng, vừa dịu dàng. Hai cái đầu thì cậu chủ có rồi, còn ba cái sau cậu cần phải tập từ từ để thể hiện trước mặt cô ta, để cô ta biết mình đã nghĩ sai về cậu chủ, rồi từ đó giữa cô ấy và cậu chủ sẽ nảy sinh tình cảm.”


Lưu Lợi say mê nói một tràng, đến khi y ngưng lại thì điện thoại đã tắt vụt mất. Lâm Thiên Vũ quay trở lại giường, mở Google lên học cách làm một người dịu dàng, hiểu tâm lý lại ga lăng. 


Một buổi sáng trời mưa, làm không khí trong thành phố S vốn đang dần chuyển lạnh nay lại càng lạnh thêm, còn xen lẫn mùi ẩm ướt khó chịu. 


Đỗ Tiểu Niệm cuốn chặt mền vào người, đôi khi lại vặn qua vẹo lại như con tằm, sau mười phút mới luyến tiếc rời xa chiếc giường ấm áp mà lết vào nhà vệ sinh. 


Khi đi ra phòng khách, Đỗ Tiểu Niệm vừa hay bắt gặp Lâm Thiên Vũ đang khom người đặt một tô cháo trứng xuống bàn. 


Chân Đỗ Tiểu Niện trong thoáng chốc chợt cứng lại. 


Lâm Thiên Vũ quay qua nhìn cậu, lần đầu tiên nở một nụ cười dịu dàng đúng nghĩa:


“Vừa thức dậy? Ngồi xuống đây ăn đi.”


Lâm Thiên Vũ ngồi xuống một bên sofa, chừa một bên còn lại cho Đỗ Tiểu Niệm. 


Đỗ Tiểu Niệm dường như vẫn chưa hồi thần lại, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy thiếu gia Lâm Thiên Vũ nấu ăn, lần đầu tiên là do cậu ngủ dậy trễ nên anh mới chịu xuống bếp, rồi từ đó về sau cũng không nấu nữa, hôm nay vì cái gì mà anh lại chịu khó nấu cháo trứng? 


Dòng suy nghĩ này lướt qua đầu cậu nhanh như cắt, khi Lâm Thiên Vũ cầm muỗn lên ăn cháo, Đỗ Tiểu Niện mới nhè nhẹ bước đến ngồi xuống cạnh anh, cầm tô cháo lên. 


Lúc nãy đứng xa nên không nhìn kỹ, lại gần mới thấy cái trứng mà Lâm Thiên Vũ cho vào tô là trứng muối. 


Sao lại có trứng muối ở đây nhỉ? Lâm Thiên Vũ không thể chuẩn bị trứng muối sẵn được, do khi làm phải cần đến 4 - 5 tuần, mà Đỗ Tiểu Niệm nhớ là anh đâu có ủ quả trứng nào:


“Trứng muối anh lấy ở đâu vậy?”


Lâm Thiên Vũ trả lời:


“Sáng sớm chạy ra siêu thị mua.”


Thì ra là vậy, Đỗ Tiểu Niệm đã hiểu, cậu lấy muỗn múc một ít cháo, cháo vừa mới nấu còn bóc khói nên rất nóng, không cẩn thận là phỏng lưỡi. Đỗ Tiểu Niệm thổi một chút cho nguội bớt rồi mới bỏ vào miệng. 


Lâm Thiên Vũ ngồi một bên chợt ngưng ăn, dùng đôi mắt chăm chú dõi theo xem biểu cảm của cậu, trong lòng không giấu nỗi chút háo hức đang dần bùng lên. 


Đỗ Tiểu Niệm ăn xong một muỗng, chép chép miệng một chút, rồi lại ăn một muỗng nữa, muỗng nữa. Làm Lâm Thiên Vũ đang trong chờ kế bên phải mở miệng:


“Cậu thấy thế nào? Vị của cháo ấy.”


Đỗ Tiểu Niệm ngưng ăn, vị của trứng cũng tạm được, còn cháo thì khác xa so với mẹ cậu làm, nhưng cũng không thể gọi là dở, kết lại món này khá ổn:


“Cũng tạm được.”


Lâm Thiên Vũ nói:


“Vậy cũng có thể là ngon đúng không?”


Không thể nói chữ “không” trước mặt người nấu được, nên Đỗ Tiểu Niệm nói “Ừm” một tiếng tượng trưng, rồi nhận lại là một nụ cười nữa của Lâm Thiên Vũ. 


Lâm Thiên Vũ bình thường mặt lạnh cũng đã đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn, Đỗ Tiểu Niệm như bị mê hoặc nhìn Lâm Thiên Vũ, có chút ngẩn ngơ... 


Đỗ Tiểu Niệm chợt tỉnh, trời đất, không ngờ cậu lại có suy nghĩ này với một người còn trai, không được không được, cậu phải quăng nó ra khỏi đầu. 


Ăn uống xong xuôi, Đỗ Tiểu Niệm cùng Lâm Thiên Vũ leo lên xe đi đến học viện Fly. 


Mấy ngày sau, ngày nào Lâm Thiên Vũ cũng dậy sớm nấu bữa sáng cho anh và cậu, bữa sáng đôi khi là cơm, cháo, mì, phở, biến tấu liên tục, nên ăn không thấy ngán, duy chỉ có một điều làm cậu mỗi khi ăn là thấy ái ngại: tay nghề của Lâm Thiên Vũ hình như không lên một chút nào cả. 


Nếu là người khác, đã sớm hét vào mặt người nấu là đừng làm nữa, tôi thà ăn cơm hộp mì ly cũng không muốn ăn đồ cậu nấu! 


Nhưng ngặt nỗi Đỗ Tiểu Niệm không phải là người như vậy, tính cách cậu ôn hòa thoải mái, khi nói chuyện với người khác, sợ nhất là làm người ta mất lòng, mình phiền lòng cũng không sao. 


Thế là mỗi lần ăn sáng, Đỗ Tiểu Niệm đều dối lòng mình các món trên bàn rất ngon, còn tự thôi miên thứ mình đang nhai trong miệng là sơn hào hải vị, ngoài cậu ra thì có ai được thưởng thức?


Tay nghề của Lâm Thiên Vũ mới thực sự khá lên khi một hôm ngẫu hứng, anh nấu một vài món đem đi vào trung tâm thi đấu cho đám thuộc hạ ăn. 


Đám người kia lần đầu tiên thấy cậu chủ nấu ăn, cũng muốn nếm thử, thế là tranh nhau đến thừa sống thiếu chết, giành được một miếng thịt heo, đến khi cho vào miệng thì... 


Cực kỳ không ngon. 


Lâm Thiên Vũ thấy biểu cảm họ bất thường, hỏi:


“Thế nào?”


Vũ Khắc Nhật nói dối không chớp mắt:


“Rất... Ngon!”


“Vậy sao?”


Lâm Thiên Vũ nói hai chữ này rất khẽ, rồi nói với đám người đứng phía sau:


“Có muốn ăn thêm không?”


Cổ của đám người kia giật giật, rất muốn lắc đầu nhưng không được, họ phải dùng hết sức bình sinh cùng can đảm ra, gật đầu một cái. 


Hôm đó họ không chỉ được ăn no, còn bị một trận no đòn từ Lâm Thiên Vũ. 


Từ hôm ấy trở đi, Lâm Thiên Vũ liền tích cực rèn luyện tay nghề của mình, kỹ thuật nấu ăn của anh trong thoáng chốc tăng lên mấy bậc, làm Đỗ Tiểu Niệm không cần phải nhắm mắt khen giả nữa.