Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 29: Duy Tuấn Khang (4)




Bốn thành niên tụm lại bàn luận rôm rả, xem ra họ cũng bắt đầu cảm thấy ưng ý bộ giáp này rồi, bèn gọi mấy người khác đến đánh nhau xem thử uy lực của nó. 


Hoàng Linh là một chàng trai cao gầy với mái tóc hai mái nâu hạt dẻ, anh nhìn Vũ Khắc Nhật được bao mình trong bộ giáp màu vàng chóe, nói:


“Tôi sẽ không nhường cậu đâu.”


Vũ Khắc Nhật đáp lại:


“Bộ tôi cần cậu nhường chắc, ngon nhào vô!”


Ngón tay Vũ Khắc Nhật ngoắc ngoắc làm động tác kiêu khích, cộng thêm gương mặt đẹp trai cùng nụ cười đểu kinh kỉnh trên môi, có thể lập tức chọc chết người. 


Đáng tiếc, dù mặt đẹp đến mấy nhưng hằng ngày đều nhìn thấy nó thì ắt cũng sẽ chán. Hoàng Linh tay tạo thành nắm đấm, nhắm thẳng vào gương  mặt Vũ Khắc Nhật. Vũ Khắc Nhật nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, nắm tay Hoàng Linh kéo ra phía sau. Cú khéo này Vũ Khắc Nhật không dùng nhiều sức, Hoàng Linh nhiều nhất là chỉ bị mất thăng bằng vài giây hoặc ngã sắp mặt xuống đất mà thôi, sau khi ổn định lại sẽ cho Vũ Khắc Nhật một đòn từ phía sau. 


Nhưng qua hơn nửa phút, Vũ Khắc Nhật vẫn không cảm thấy động tĩnh gì, Vũ Khắc Nhật quay đầu nhìn ra sau, ngoài tầm suy nghĩ của Vũ Khắc Nhật là Hoàng Linh nhiều lắm chỉ ngã - xuống - đất giờ đây đang yên vị trên vách tường đầy vết nứt, tay chân dán chặt lên như con thằng lằng. 


Vũ Khắc Nhật bàng hoàng nhìn cánh tay của mình, hình như là hơi quá rồi, nhưng mình đâu có dùng nhiều sức đến vậy đâu? 


Hơn bốn, năm người xúm lại mới có thể kéo Hoàng Linh ra khỏi bức tường, Hoàng Linh sau khi được cứu liền phóng đến bên Vũ Khắc Nhật mà đấm đấm đấm:


“Đệt, sao mạnh tay với tôi thế! May là tôi thuộc dạng trâu bò, nếu không thì đã lên bệnh viện Chợ Rẫy nằm rồi!!!”


Vũ Khắc Nhật không biết có nên đánh trả lại không, chỉ ra sức né tránh, miệng điên cuồng giải thích:


“Tôi nhớ là mình dùng ít sức lắm mà!”


Hoàng Linh không nghe, giơi chân chuẩn bị giáng xuống đầu Vũ Khắc Nhật:


“Ít sức cái mã cha nhà cậu!!!”


Vũ Khắc Nhật thầm kêu trốn không thoát rồi, không còn thời gian cho mình né nữa, trong một khắc khi chân của Hoàng Linh chuẩn bị giáng xuống, Vũ Khắc Nhật kịp thời giơi tay lên chặn lại, rồi trước mắt của hai người và hàng chục người đang đứng trong phòng, chân Hoàng Linh khi vừa chạm vào cánh tay Vũ Khắc Nhật, Hoàng Linh liền bật ra xa, còn Vũ Khắc Nhật không bị sao cả! 


Phải biết, đòn vừa nãy của Hoàng Linh sức mạnh không phải là nhỏ, Vũ Khắc Nhật giơ tay lên đỡ như vậy, dù trên người đang mặc bộ giáp cũng phải chịu một ít vết thương! 


Ai trong phòng cũng hiểu rõ chuyện này, nên khi nhìn Hoàng Linh bị văng đi, mọi người trong phòng thật muốn đem mắt mình đi rửa lại. 


Hoàng Linh đã bị đánh bay thì thôi đi, vừa đáp xuống mặt đất lại còn lăng lông lốc, khi chạm vào tường mới dừng lại. Hoàng Linh nằm im trên đất một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy nhìn Vũ Khắc Nhật. 


Vũ Khắc Nhật lắc lắc đầu:


“Tôi... Tôi không biết gì hết á má ơi!”


Hoàng Linh đi lại gần Vũ Khắc Nhật, sắc mặt âm trầm, trong khi Vũ Khắc Nhật nghĩ Hoàng Linh sẽ tiếp tục xử lý mình thì Hoàng Linh chỉ tay vào bộ giáp, nói:


“Cái này, cậu mua à?”


Vũ Khắc Nhật cứng đơ người:


“Ừ.”


“Bao nhiêu tiền?”


“200 triệu.”


“Mua ở đâu?”


“Trong cửa hàng lúc trước chúng ta chia sẻ.”


“Còn không?”


“Không, tôi với bốn người khác mua hết năm bộ rồi.”


“Vậy à.”


Hoàng Linh lấy từ trong ví ra một xấp tiền và bắt đầu đếm:


“200 triệu, cũng không đắt lắm, về sau phải mua một bộ.”


Tay Hoàng Linh bấm vào cái nút, người Hoàng Linh chợt sáng lên, bộ giáp trên người Hoàng Linh biến mất. Hoàng Linh dùng ngón tay gõ gõ lên bộ giáp của Vũ Khắc Nhật:


“Cái này tốt đó, tính bán lại cho tôi không?”


Vũ Khắc Nhật thẳng thừng trả lời:


“Đéo!”


“Không bán cũng phải bán, tôi ưng ý bộ này rồi!” Hoàng Linh cầm xấp tiền quăng vào mặt Vũ Khắc Nhật “Mau đưa bộ giáp đây!!!”


Vũ Khắc Nhật hoảng sợ dùng hai tay ôm ngực, bộ dạng giống như thiếu nữ sắp bị yêu râu xanh lột đồ cưỡng hiếp. 


Hoàng Linh cũng cực kỳ phối hợp, trực tiếp nhào lên người Vũ Khắc Nhật bắt y cởi bộ giáp ra, Vũ Khắc Nhật bị Hoàng Linh bám trên người thì bất lực không biết làm gì, Hoàng Linh giờ không mặc giáp, Vũ Khắc Nhật chỉ cần đấm nhẹ một cái cũng có thể làm Hoàng Linh bị thương. 


Đám người đứng bên cạnh hóng hớt kia đã nghe hiểu sự việc, chỉ cần nhớ lại và nhìn kỹ một chút thì sẽ nhận ra sức mạnh không phải đến từ Vũ Khắc Nhật mà là cái bộ giáp Vũ Khắc Nhật đang mặc trên người. 


Một bộ giáp tốt như vậy, sao họ có thể bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm chứ? Thế là cả đám bọn họ liền lại gần Vũ Khắc Nhật, tươi cười nhã nhặn hỏi:


“Khắc Nhật này, chúng ta là anh em tốt đúng không? Cậu cho tôi mượn bộ giáp dùng một chút nhé?”


Vũ Khắc Nhật chưa kịp trả lời thì Hoàng Linh đã quay qua quát:


“Bộ giáp này là của tôi!!! Tôi không cho ai mượn hết!!!”


“Khắc Nhật còn chưa bán mà!”


“Hừ, tôi đã dùng 200 triệu để mua đó!”


“Vậy tôi trả 300! Khắc Nhật, bán cho tôi đi!”


“Tôi trả 350!”


“Tôi 400!”


Thế là hai người cãi lộn rồi bắt đầu xảy ra tình trạng cướp giật, không màng đến Vũ Khắc Nhật đang mặt bộ giáp, hai người mỗi người kéo một bên, mạnh đến mức Vũ Khắc Nhật có cảm giác người mình sắp bị xé ra. Vũ Khắc Nhật lấy hơi, dùng sức rống lên:


“Tôi không bán! Không bán! Không bán! Còn bốn bộ giáp khác ở đây nữa mà!”


Hai người chợt dừng lại, nhìn nhau, dường như hiểu ý, hai người liền chậm rãi quay đầu nhìn sang bốn người kia. 


Hàng chục người khác cũng đang nhìn bốn người họ. 


Trên trán bốn người đó rớt xuống một giọt mồ hôi. 


... 


Hơn ba giờ đánh dã chiến tập thể, ai ai trong phòng cũng đều mỏi mệt, nằm phịch xuống đất le lưỡi ra thở như chó. Do vừa trải qua một trận chiến kinh thiên động địa, nên không người nào trong phòng là không mang vết thương, nhẹ thì xây xát trầy xước đôi chút, nặng thì bầm mắt méo mặt gẫy răng. 


Sau một hồi vật lộn, Hoàng Linh cũng bắt được một người đồng ý bán lại bộ giáp, người đó hiện giờ đang nằm im tĩnh lặng và được xấp tiền dầy cộp rải lên, nhìn xa xa trông rất giống nắm mồ. 


Mọi chuyện đã được dùng tiền và bạo lực giải quyết, tất cả mọi người giờ đây lại một lần nữa là anh em tốt, thay nhau thoa thuốc dán băng lên vết thương. 


Những người sau khi được xử lý vết thương liền vào đường link bán bộ giáp lúc trước chấm 5 sao, còn chịu khó nặn chữ ra viết một bài đánh giá thật có tâm. 


Hai, ba ngày nay Đỗ Tiểu Niệm không còn vào cửa hàng kiểm tra nữa, hôm nay bỗng được Lâm Thiên Vũ nhắc nhẹ nên cậu mới vào ngó chút. Thật bất ngờ chỗ bán bộ giáp của cậu ngày thường chẳng có ma nào ngó tới nay bỗng nhận được chút hơi người, chỗ bán bộ giáp hiện lên hai chữ “hết hàng” to đùng, còn phần đánh giá thì được khách hàng viết cực kỳ tốt, nói rằng bộ giáp của cậu thật là ngoài sức tưởng tượng, khi mang lên người chẳng những không khó chịu mà còn có cảm giác tựa như đang bay, tâm hồn giống như được giải thoát buông bỏ gánh nặng cõi hồng trần. 


Bài đánh giá này hình như có hơi quá, Đỗ Tiểu Niệm bỏ qua nó lướt xem một cái đánh giá khác, kết quả nhận được là hàng chục bài đánh giá đều tương tự như nhau. 


Đỗ Tiểu Niệm càng lướt xuống càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đến khi nhìn xuống bài đánh giá cuối cùng, Đỗ Tiểu Niệm cũng biết điều kỳ lạ mà mình cảm thấy nãy giờ là gì. 


Cậu chỉ chế có năm bộ giáp! Nói ra thẳng là chỉ có năm người mua năm bộ giáp của cậu thôi, thế mà ở đây lại có hàng chục người tự nhận là khách hàng viết bài đánh giá về bộ giáp của cậu! 


Nhưng nếu đúng là chỉ có năm người mua, thì chắc gì đã có người chịu khó quay lại viết một bài đánh giá? 


Trường hợp này thật kỳ lạ! 


Đỗ Tiểu Niệm tắt điện thoại, bắt đầu suy nghĩ xem nguyên nhân là từ đâu. Mấy hôm trước cậu buồn bã tự nhốt mình trong phòng, đến hôm nay bỗng được Lâm Thiên Vũ gợi nhớ đến năm bộ giáp này, chạy vào xem thì nhận được một màn không tưởng. 


Khoang đã, Lâm Thiên Vũ, sao anh ta lại nhắc mình về năm bộ giáp, sao mấy hôm trước không nhắc, mắc gì là hôm nay? Không biết là do tình cờ hay cố ý?


Đỗ Tiểu Niệm chuyển mắt sang Lâm Thiên Vũ đang nằm xem tivi. Lâm Thiên Vũ cảm thấy có người nhìn liền quay sang nhìn cậu, nói:


“Cậu nhìn tôi làm gì?”


Đỗ Tiểu Niệm sực tỉnh, nhìn sang chỗ khác bối rối nói:


“A, không, không làm gì cả.”


Lâm Thiên Vũ cau mày nhìn cậu một lúc mới thôi, đến khi Đỗ Tiểu Niệm đi vào phòng bếp để nấu ăn anh mới lấy điện thoại ra, bấm vào cửa hàng. Lâm Thiên Vũ nhớ là hôm nay mình không có chọc giận hay làm gì Đỗ Tiểu Niệm cả, vậy chỉ còn một nguyên nhân mà thôi. 


Anh nhìn mấy chục bài đánh giá kia, các cơ trên trán bắt đầu co giật, lũ ngu! 


Lâm Thiên Vũ bấm máy gọi cho Lưu Lợi mà mắng một trận để xả giận. 


Lưu Lợi đau khổ ngồi nghe, chuyện này y cũng quen rồi, mỗi lần đám kia làm sai chuyện gì thì Lưu Lợi luôn luôn là người đứng mũi chịu sào, còn đám kia vẫn ngẩn ngơ như chưa biết chuyện gì xảy ra. 


Mắng chán chê, Lâm Thiên Vũ quăng điện thoại lên sofa, ai ngờ lỡ tay quăng quá đà, chiếc điện thoại liền rơi tự do xuống đất. 


“Bốp”


Đỗ Tiểu Niệm đang trong phòng bếp nghe thấy cũng phải giật mình, suýt chút nữa là cắt đao vào tay, cậu đưa đầu ra cửa sổ, nói lớn:


“Chuyện gì vậy? Anh làm bể gì à?”


Lâm Thiên Vũ cúi xuống nhặt chiếc điện thoại:


“Làm rớt điện thoại.”


Anh lật chiếc điện thoại lại, màng hình vốn luôn lành lặn nay đã xuất hiện vết nứt, có mấy mảnh thủy tinh vỡ rơi ra nằm khắp sàn nhà. Lâm Thiên Vũ bật điện thoại lên thử nhưng không có tín hiệu gì. 


Đỗ Tiểu Niệm vừa mới chạy lên, nhìn điện thoại Lâm Thiên Vũ mà hết hồn:


“Sao anh bất cẩn thế? Anh xích ra một chút để tôi dọn kính vỡ cho, nếu không lát nữa lỡ đạp chân lên thì không biết sao nữa!”


Lâm Thiên Vũ lập tức đi lên ghế ngồi, Đỗ Tiểu Niệm dùng cây chổi nhỏ quét mảnh thủy tinh vào đồ hốt rác, lúc chuẩn bị đem đi đổ còn nhìn Lâm Thiên Vũ nói:


“Tôi thấy anh nên mua cái mới đi, cái của tôi hôm qua làm rớt nứt một chút xíu thôi đã muốn hư rồi, định ngày mai rảnh thì đi mua!”


Vậy là cậu ta cũng muốn mua điện thoại mới, trong đầu Lâm Thiên Vũ bỗng nhảy ra một sáng kiến, khóe miệng không tự chủ cong lên.