Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 2: Mở đầu (2)




Bốn nghàn năm trước, trên Trái Đất đã không thể sinh sống được nữa, cây xanh bị chặt phá, biến đồi núi từng được phủ một màu xanh tươi mát thành đồi trọc chỉ có một màu đất cằn cỗi. Lại thêm ô nhiễm nguồn nước, rác thải như túi ni lông và nhựa nằm rải rác lênh đênh trên các con sóng ở biển...


Nền kỹ thuật công nghiệp phát triển quá mức vượt trội, dẫn đến các khí thải ở nhà máy không thông qua xử lý đã trực tiếp đưa ra ngoài, làm cho bầu không khí nhiễm một tầng bụi cát.


Từ năm hai nghàn năm trăm năm mươi , con người mỗi lần đi ra ngoài đường phải luôn luôn mang theo khẩu trang, nếu không mà để mặt trống trơn đi ra ngoài đường chắc chắn sẽ bị ngộp chết.


Mặc dù các nhà khoa học đã cảnh cáo, các nhà chức trách cũng đã lên tiếng, tình hình vẫn không khả quan hơn, tổng kết lại vẫn nằm ở ý thức của mỗi người, tự bọn họ không nhận thức được tình hình hiện nay đã tồi tệ đến mức nào, rồi cuối cùng việc gì đến cũng sẽ đến, năm hai nghàn chín trăm chín mươi hai , con người bắt buộc phải rời bỏ hành tinh mang tên Trái Đất này, cùng một đống người xa lạ lên phi hành khí lang thang trong vũ trụ.


Vũ trụ bao la rộng lớn, chắc chắn cũng có một hành tinh có sự sống giống như Trái Đất, họ tìm kiếm rất lâu, rất lâu, cuối cùng họ cũng tìm ra được một hành tinh mà mình có thể sinh sống!


Hành tinh đó màu xanh biếc, là màu xanh của lá cây và nước biển hòa quyện lại, trong vũ trụ chỉ có một màu đen lạnh lẽo này, trông nó tràn ngập sức sống.


Con người chuyển đến thành tinh này, đặt tên nó là hành tinh Lục Lam , lập ra đất nước Nam Việt, trải qua rất nhiều năm, họ tình cờ phát hiện ra năng lực chế tạo và chiến sĩ, phát hiện này như một cuộc cách mạng lớn làm thay đổi cả cuộc sống của con người trên hành tinh Lục Lam.


Người có năng lực chế tạo có thể chế tạo và sửa chữa bộ giáp, được gọi là nhà chế tạo bộ giáp. Nhà chế tạo bộ giáp được phân ra mười hai cấp, tính từ thấp đến cao là một, hai, ba... đến mười hai.


Người có thể thích ứng và khoác lên người bộ áo giáp là chiến sĩ, chiến sĩ cũng được chia ra nhiều cấp khác như nhà chế tạo áo giáp, từ F, E, D, C, B, A, S và cấp cao nhất là SS (2S).


Học viện Fly là học viện lâu đời nhất trên hành tinh Lục Lam, học viện này đã đào tạo ra rất nhiều chiến sĩ và nhà chế tạo bộ giáp nổi tiếng.


Nếu hỏi một đứa bé lớn lên nó muốn học ở học viện gì? Thì chắn chắn nó sẽ trả lời là học viện Fly.


Đỗ Thư Dương cũng vậy, từ nhỏ cô đã luôn mơ ước được làm học viên ở học viện Fly, mơ ước được trở thành một nhà chế tạo bộ giáp tài giỏi, nghiên cứu và chế tạo ra những bộ áo giáp làm người người phải ao ước!


Cô học rất giỏi, mới 17 tuổi mà đã trở thành học viên của học viện Fly, lại sở hữu vẻ đẹp trời cho, được các bạn học viên khác gọi là "nữ thần", Đỗ Thư Dương vì biệt danh này của mình mà lúc đầu xấu hổ không thôi.


Trong lớp của Đỗ Thư Dương cũng có một học viên tài năng là Bạch Hàn Nhi, gia đình Bạch Hàn Nhi rất giàu có, nói cô ta "vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng" cũng không sai, thông thường những cô gái như vậy các học viên khác sẽ không muốn kết bạn hay làm quen, vì họ nghĩ những người như Bạch Hàn Nhi thường có tính tiểu thư hay khinh thường người khác.


Nhưng Bạch Hàn Nhi không như vậy, cô ta xinh đẹp, luôn luôn thân thiện hòa nhã với mọi người, thường xuyên giúp đỡ bạn học, có lần có một cô bạn học nói thiếu tiền mua thuốc cho mẹ, chạy đến than thở với Bạch Hàn Nhi, Bạch Hàn Nhi hào phóng đưa cho học viên kia hẳn năm mươi triệu đồng tiền lam tinh, nói:


"Mình chỉ có chút tiền này thôi, bạn cứ cầm lấy, nếu thiếu thì cứ đến tìm mình, khi mẹ bạn khỏe lại thì trả lại cho mình sau."


Bạch Hàn Nhi còn nói đừng để cho ai biết chuyện này, sợ họ nghe cô nói năm mươi triệu tiền lam tinh là một chút tiền nhỏ sẽ nghĩ cô chảnh chọe.


Ấy thế mà chuyện này vẫn có người nghe và tun tin ra, ngay ngày hôm sau khắp nơi trong học viện Fly truyền tai nhau chuyện Bạch Hàn Nhi cho một cô học viên mượn năm mươi triệu, Bạch Hàn Nhi trong phút chốc trở thành tiêu điểm của tất cả học viên và giáo viên trong trường.


Nhưng chuyện này sẽ nhanh chóng lặn xuống thôi, vì bài vở của các học viên học viện Fly rất nhiều, áp lực học tập làm cho các học viên dần quên lãng chuyện này, nhưng một tháng sau, hầu như các học viên đã không còn ai nhớ tới chuyện này, thì học viên đã mượn năm mươi triệu của Bạch Hàn Nhi kia lại làm một chuyện kiến cho các học viên khác giật mình.


Học viên mượn tiền đó chạy lại mắng nhiếc Bạch Hàn Nhi sao lại hại chết mẹ của cô ta? Sao lại ngừng trị liệu? Xong rồi chửi bới Bạch Hàn Nhi là đồ giả tạo "khẩu phật tâm xà", cô học viên đó chỉ một mực chửi bới, mà Bạch Hàn Nhi đứng kế bên rưng rưng nước mắt chỉ một mực nói:


"Không phải, không phải mình mà..."


Nói xong cô ta chỉ ôm mặt khóc nức nở.


Người nhà của Bạch Hàn Nhi thấy con gái mình bị khi dễ quyết định điều tra chuyện này, nói phải đem mọi thứ phơi bày ra ánh sáng, không thể để con gái ngoan của họ bị uất ức như vậy được.


Vài ngày sau, người nhà Bạch Hàn Nhi nói rằng cô học viên kia "vong ơn bội nghĩa", nói rằng chính cô ta lấy năm mươi triệu của Bạch Hàn Nhi không phải đi chữa bệnh cho mẹ, mà là đi quán bar tiêu một lượt hết luôn, mẹ cô học viên không có tiền điều trị, tất nhiên là chết.


Họ còn đưa ra bằng chứng là video quay được cô học viên ở quán bar, trong video cô ta ngồi bên một góc, tay nốc nốc từng chai rượu, khi uống hết thì đập mạnh chai xuống bàn, trông cô đã có vẻ say, nhưng cô lại gọi thêm một chai nữa, hoàn toàn không có ý định dừng lại.


Lát sau lại có thêm vài người đến ngồi chung bàn với cô, nam có nữ có, cô nhiệt tình bao họ cả một chầu rượu, đoạn video kết thúc khi cô học viên kia cùng đám nam nữ đó dắt nhau rời khỏi quán bar.


Người nhà Bạch Hàn Nhi làm chuyện này ầm ầm cho cả thành phố S cùng biết, gây sức ép bắt buộc học viện phải đuổi học cô học viên, học viện không còn cách nào khác, phải đuổi học cô học viên mà chẳng cho cô ta giải thích nửa câu.


Còn có người độc ác nói:


"Cần gì giải thích, người ta có cả video bằng chứng kia mà, loại người không biết ơn như cô ta còn không bằng súc vật."


Sau sự việc đầy chấn động đó, danh tiếng của Bạch Hàn Nhi có thể nói là người người đều biết, còn nổi hơn cả Đỗ Thư Dương.


Đỗ Thư Dương lúc này không có tâm trí nào để suy nghĩ chuyện khác, bởi vì cô... có thai rồi.


Cô không biết ba nó là ai, trong đầu chỉ còn vài khí ức vụng vặt mơ hồ, chỉ nhớ là mình sau khi đi học trở về liền cảm thấy cả người nóng đến khó chịu, trong mơ mơ hồ hồ liền bị người dẫn đi, đến sáng hôm sau khi thức dậy trong một căn phòng xa lạ, chỉ biết cả người eo mỏi lưng đau, nơi kia truyền đến từng đợt đau rát.


Cô biết mình đã trải qua chuyện gì, nhất thời tâm tình không thể bình tĩnh được, vội vàng mặc quần áo quay về nhà, nhất thời không muốn gặp ai.


Đỗ Thư Dương nghỉ học liền năm ngày.


Sau khi đi học lại đến nay đã một tháng, Đỗ Thư Dương lo lắng, khi cái thai được năm, sáu tháng, không biết còn có thể giấu được không?


Hay là đi phá thai? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Đỗ Thư Dương đá bay ra tận chục mét! Không được, cái thai này là con cô, cô không thể bỏ được!!!


Đỗ Thư Dương vì chuyện này mà suốt ngày rầu rĩ không thôi, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi, bạn bè nhìn mà cứ nghĩ cô bị bệnh.


Một hôm, Đỗ Thư Dương không biết ăn phải thứ gì mà từ sáng cứ bị đau bụng tiêu chảy liên tục, cô nằm gục xuống bàn, lấy tay xoa bụng.


"Thư Dương, cậu uống thuốc không?"


Đỗ Thư Dương ngẩng mặt lên, Bạch Hàn Nhi đang lo lắng nhìn cô.


"Cậu có thuốc hả?"


"Ừ, mình có."


Bạch Hàn Nhi lấy từ không gian trong đồng hồ ra một lọ thuốc đổ ra mấy viên đưa cho cô.


Không gian trong đồng hồ là một không gian khác không giống với bên ngoài, bên trong không gian rất rộng, do không thể chứa được vật sống nên thường được mọi người dùng để đựng đồ vật linh tinh này nọ để tiện mang đi.


Đỗ Thư Dương nhìn mấy viên thuốc, lại nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng của Bạch Hàn Nhi, nghĩ chắc cô ta lo cho mình là thật, nên lấy mấy viên thuốc uống hết mà không biết nó là thuốc neomycin.


Sau khi uống thuốc vào, Đỗ Thư Dương liền cảm thấy chóng mặt hoa mắt, chân đứng không vững, dạ dày có cảm giác muốn ói.


Bạch Hàn Nhi chạy lại, hỏi:


"Thư Dương, cậu có sao không? Mình đưa bạn đến phòng y tế nha?"


Đỗ Thư Dương nhìn cô ta, ánh mắt hơi mờ mịt, dường như cô sắp ngất xỉu rồi, nhưng kỳ lạ thay, cô thấy Bạch Hàn Nhi và tình cảnh trước mắt rất quen... giống như đã từng gặp ở đâu rồi.


...Cô được người đỡ đưa vào trong một căn phòng, trước khi cửa phòng đóng lại, cô cơ hồ thấy gương mặt của Bạch Hàn Nhi cùng nụ cười trên môi.


Nụ cười ấy rất kỳ lạ, giống như nụ cười khi đã thực hiện được âm mưu, lại giống như đã đưa dê vào miệng cọp...


Đỗ Thư Dương bừng tỉnh, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, giáo viên ngồi kế bên thấy cô đã tỉnh, hỏi:


"Thư Dương, cái thai trong bụng của em là sao? Còn nữa, tại sao em lại lấy bản nghiên cứu bộ giáp của Bạch Hàn Nhi?"


Đỗ Thư Dương ngơ ngác, mình lấy bản nghiên cứu bộ giáp của Bạch Hàn Nhi? Ai nói vậy?


Giáo viên thấy cô im lặng, nghĩ cô đang giả ngu, giọng bực tức:


"Em đã lấy thì thôi đi, sao lại còn chép vô tập mình, em muốn lấy bản nghiên cứu đó đem đi nhận là của mình à?"


Giáo viên để cuốn tập xuống giường của Đỗ Thư Dương, cô lật quyển tập ra, nhìn bản nghiên cứu bên trong, tay nắm chặt lấy quyển tập đến mức trắng bệch, đây rõ ràng là bản nghiên cứu của cô, thành của Bạch Hàn Nhi từ hồi nào vậy?


Giáo viên vẫn đứng kế bên nói và nói, đến cuối cùng hạ xuống một câu phải đuổi học cô.


Đỗ Thư Dương mắt mở lớn, không dám tin nhìn giáo viên trước mắt nhìn mình thở dài.


Cô hiện tại đã hiểu ra tất cả mọi chuyện


Bạch Hàn Nhi lập kế hoạch sai người cưỡng hiếp cô, lại âm mưu lấy bản nghiên cứu của cô, tự nhận nói là của mình, làm mình bị đuổi học, đến cuối cùng cũng chỉ có một mục đích: hại mình mất hết danh dự, mặt mũi, thân bại danh liệt đến không có chỗ đứng!


Cô hoảng hốt muốn giải thích, nhưng trong mắt mọi người bây giờ nhìn cô bây giờ không khác gì nhìn một đứa tiện nhân xấu xa, ai sẽ tin cô?


Đỗ Thư Dương nhắm mắt lại, tránh cho giọt nước mắt trôi xuống, tay phải vuốt ve chiếc bụng của mình.


Nhớ lại quá khứ, Đỗ Thư Dương không khỏi càng căm hận Bạch Hàn Nhi, hại cô còn chưa đủ, còn hại con cô bây giờ thành trẻ khuyết tật bị khiếm thính!


Đỗ Thư Dương bế Đỗ Tiểu Niệm, tay yêu thương vuốt ve gương mặt của bé con.


Ánh mắt cô nhìn con đầy dịu dàng, nghĩ đến con mình không thể nghe gì được, mắt cô ngay lập tức gằng lên tơ máu.


Bạch Hàn Nhi...


Đỗ Thư Dương thề, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ cho mọi người biết được sự thật, cô sẽ lột chiếc mặt nạ giả tạo của cô ta xuống cho mọi người thấy, cô ta giả dối và đáng kinh tởm đến mức nào!


Cô thề!!!