Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 77: Lệnh của Phó Minh Chủ




Edit: susublue

Sau khi vào thư phòng, người Chu Nam nhìn thấy đầu tiên là Dạ Nhược Ly, hắn không khỏi giật mình, nhíu mày, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, cung kính đi đến phía trước.

"Minh Chủ đại nhân."

"Gì?" Áp chế cơn xúc động muốn đánh Chu Nam tơi bời, Tống Liệt khó chịu đáp lại một tiếng, "Chu Nam, ngươi đến tìm bản Minh Chủ có chuyện gì? Nếu như không có gì thì mau đi đi, bản Minh Chủ còn có chuyện gấp, không rảnh tiếp ngươi."

Chu Nam ngây người một chút, không ngờ hắn còn chưa nói ra thì Minh Chủ đã hạ lệnh đuổi khách.

Nhưng vì sao Lỗ Lạc có thể đứng ở trong này còn hắn thì lại không thể?

"Minh Chủ đại nhân, ta tới đây là vì có chuyện muốn Minh Chủ đại nhân làm chủ." Chu Nam chắp tay, mặt đầy tức giận, nói "Nghe nói khách của Lỗ Lạc đại sư đứng ở ngoài cửa Liên Minh luyện đan đánh đồ nhi ta, nếu không xử lý cho công bằng thì chỉ sợ sẽ làm cho các trưởng lão trong Liên Minh thất vọng, xin Minh Chủ đại nhân chủ trì công đạo cho ta."

Nói xong Chu Nam quỳ phịch một cái xuống đất, khóc lóc kể lể tố cáo tội ác.

"Công đạo? Công đạo gì?" Tống Liệt chớp mắt, quay đầu nhìn Lỗ Lạc đang đứng sờ lỗ mũi ở bên cạnh: "Lỗ Lạc, ngươi nói xem có đúng vậy không?"

"Minh Chủ, chuyện là như vậy ..."

Lỗ Lạc chợt kể hết chuyện đã xảy ra, bao gồm cả câu nói của Dạ Nhược Ly, hắn không hề giấu diếm gì cả, dù sao Minh Chủ cũng không thể trừng phạt nàng, hơn nữa hắn cũng cảm thấy Nhược Ly nha đầu nói không sai.

"À, thì ra là như vậy." Tống Liệt nhẹ gật đầu rồi mỉm cười nói, "Ta cũng cảm thấy lời nói của tiểu nha đầu này không sai, bây giờ trong Liên Minh luyện đan vốn bị thối rữa ở bên trong, đã dần dần mục nát rồi, cho nên nói đến cùng thì đây là do đồ đệ ngươi sai, bây giờ ngươi vẫn nên về dạy dỗ đệ tử ngươi trước đi, miễn cho lại gây ra sai lầm."

Tống Liệt phất tay áo, thái độ càng khó chịu, muốn đuổi Chu Nam như đuổi ruồi.

"Nhưng mà Minh Chủ đại nhân..."

Chu Nam hoàn toàn sửng sốt, không hiểu vì sao Minh Chủ lại thiên vị nữ tử này.

Trình độ luyện đan của nàng ta quả thật rất mạnh, chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Minh Chủ sao?

"Ha ha, xem ra đã lâu rồi ta không đến Liên Minh luyện đan nên đã có rất nhiều người quên ta, vừa rồi ở ngoài cửa còn có một tên bại hoại dám can đảm ức hiếp đệ tử ta."

Đột nhiên một tiếng quát lạnh lẽo vang vọng trong thư phòng.

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói đó thì thấy bên cạnh Dạ Nhược Ly có một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Một nữ tử mặc y phục màu tím, diễn*dafnlee#quysdoon mặt mũi thanh lệ động lòng người, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

"Phong... Phong Thần..."

Chu Nam kinh ngạc há to mồm, ngây người nhìn bóng người mờ ảo, nhịn không được rùng mình một cái.

Không, không đúng, không phải bên ngoài đồn là Phong Thần đã hôn mê rồi sao? Tại sao lại có thể hoàn chỉnh đứng ở đây? Nghĩ đến thực lực khủng bố của Phong Thần, sắc mặt Chu Nam trắng bệch, cứ hết trắng rồi lại xanh, bởi vì sợ hãi nên thân thể già nua run rẩy không thôi.

"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi..."

Tống Liệt run rẩy chỉ vào Phong Thần, trong lúc nhất thời cũng không nói được lời nào.

Trời ơi, ma quỷ Phong Thần này tỉnh dậy bằng cách nào? Hắn đã đào góc tường của Phong Thần, chuyện này... Chuyện này có khác gì đào mộ tổ tiên người ta chứ?

"Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại đột phá đến Thần Tôn đỉnh phong, hơn nữa còn trở thành luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong." Liếc mắt nhìn Tống Liệt, Phong Thần than thở một câu, "Xem ra ta đã rời khỏi đây rất lâu rồi..."

"Ha ha, Phong Thần nói đùa."

Tống Liệt cười gượng hai tiếng rồi gãi đầu.

Nghĩ đến thực lực bây giờ của mình thì lại không khỏi ưỡn ngực, dù lúc trước Phong Thần cường đại thì thế nào? Bây giờ nàng ta chỉ là linh hồn ở bậc Thần Tôn trung cấp, sao hắn phải sợ nàng?

Dù cho Phong Thần khôi phục toàn bộ lực lượng, hắn cũng không cần sợ nàng.

Với thực lực của Tống Liệt thì quả thật không cần sợ hãi Phong Thần, nhưng Chu Nam lại không giống vậy, dù bây giờ thực lực Phong Thần giảm sút ra sao thì lòng sợ hãi của hắn đối với Phong Thần vẫn như trước, khó mà biến mất được...

Huống chi trước đây không lâu hắn còn tiết lộ thân phận của Dạ Nhược Ly cho cường giả của các đại môn phái.

Nếu là cho hắn lựa chọn lại một lần nữa thì tất nhiên hắn sẽ không đối địch với đệ tử của Phong Thần.

"Xem ra phải đi cảnh cáo tiểu tử Hạnh Lâm một chút, để hắn không gây ra sai lầm gì nữa, Phong Thần là người dễ trêu chọc sao? Nếu trêu chọc nàng thì đồng thời cũng đắc tội với Thiên Sát môn, Tuyết Dạ môn, còn có Kim thần đang xây dựng thế lực Kim Thần Tông nữa..."

Mắt Chu Nam lóe sáng, âm thầm hạ quyết tâm.

Đáng tiếc hắn đã muộn một bước...

"Nhanh, nhanh để ta vào trong gặp Lỗ Lạc trưởng lão, có chuyện lớn rồi!"

Ở ngoài thư phòng vang lên tiếng ồn ào, Tống Liệt nhíu mày, hình như lại có chút khó chịu nói: "Lại là ai nữa? Sao hôm nay lại có nhiều người muốn tới gặp bản Minh Chủ như vậy?"

"Bẩm báo Minh Chủ." Lỗ Lạc chắp tay, trên mặt thoáng có chút nghiêm trọng, " Đây có lẽ là giọng của Lỗ Thanh của Lỗ gia, lúc trước ta có phái hắn dẫn Tịch Dương tới Liên Minh luyện đan, bây giờ hắn kích động như vậy có lẽ là tiểu tử Tịch Dương đã xảy ra chuyện rồi chăng?"

"Tịch Dương?" Tống Liệt hơi ngẩn ra, nhíu chặt ấn đường, nói "Là tiểu tử của Mạc gia đúng không? Nghe nói là lớn lên ở ngoài Trung Châu, đã là đồ tôn của Lỗ Lạc ngươi thì ngươi nên đi đưa hắn tới đây đi."

Cử thư phòng đột nhiên bị mở ra, gã sai vặt thở hồng hộc chạy vào: "Lỗ Lạc trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi, Mạc công tử, hắn... Hắn..."

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong thì vạt áo đã bị một bàn tay nhấc lên.

"Ngươi nói cái gì? Tịch Dương thế nào?" Dạ Nhược Ly túm chặt vạt áo gã sai vặt, nhấc hắn tới trước mặt mình, trên khuôn mặt đầy ý lạnh đáng sợ.

Tống Liệt ngây người, xem ra quan hệ giữa nha đầu này và tiểu tử Mạc gia không tệ, nếu có thể giúp được nàng, dienxdafnleequysdoon nói không chừng nha đầu này cao hứng sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của mình.

"Mạc công tử đang trên đường đến Liên Minh luyện đan thì gặp phải Hạnh Lâm công tử, trưởng lão, nhanh đi cứu Mạc công tử, nếu như muộn nửa phút có lẽ Mạc công tử sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

Vừa dứt lời thì đột nhiên vạt áo của mình được thả ra, chợt nhìn thấy một bóng người mặc bạch y xẹt qua, nữ tử tuyệt mỹ đã biến mất.

"Đi, chúng ta cũng đi xem thử."

Lỗ Lạc nắm chặt hai đấm, khớp tay kêu lên răng rắc, nếu tiểu tử Tịch Dương xảy ra chuyện gì thì dù là Chu Nam cũng khó bảo vệ được hắn.

"Bùm!"

Hai chân Chu Nam mềm nhũn, tuyệt vọng tê liệt ngã xuống đất, trên mặt đầy vẻ bi ai chưa bao giờ có...

Xong rồi, lần này hắn thật sự xong đời rồi, tên Hạnh Lâm đáng chết, mình cũng bị hắn liên luỵ. Hắn đắc tội người nào không đắc tội, trời xui đất khiến lại đắc tội với đệ tử Phong Thần.

Hiển nhiên Chu Nam đã quên lúc trước hắn cũng đã đắc tội với Dạ Nhược Ly...

Tiếng động lớn náo loạn đường phố, bên trong vòng vây của mọi người, thiếu niên ôm bộ ngực đau đớn lui về phía sau hai bước, khóe miệng chảy một vệt máu, nhưng không hề kêu một tiếng mà chỉ chăm chú nhìn nam tử đứng cách đó không xa.

"Ha ha, thì ra ngược đãi người của Lỗ Lạc lại thoải mái như vậy. " Nam tử ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong mắt đầy vẻ tàn nhẫn nói: "Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách Lỗ Lạc đi, hừ, dù ta làm người của hắn bị thương thì đã sao? Dù sao ngươi cũng không phải người của Liên Minh luyện đan, không được Liên Minh luyện đan bảo vệ, mà ta lại là người của Liên Minh luyện đan, cho nên sư tổ của ngươi cũng không thể báo thù cho ngươi, ha ha!"

Tiếng cười của Hạnh Lâm có chút điên cuồng, còn có hận ý ngập trời, giống như muốn trả hết mọi sỉ nhục hôm nay lên người thiếu niên này.

"Ha ha, nếu không đánh tên phế vật này không ra hình người thì thật là quá mất mặt ta..."

Thân thể Mạc Tịch Dương khẽ run lên, lúc cảm nhận được một âm thanh vang lên trong người thì lại cắn chặt môi híp mắt lại, lông mi dài che phủ đôi mắt trong suốt.

"Ngươi nên tặng thân thể cho ta đi, loại phế vật như hắn, ta có thể thổi bay chỉ bằng một hơi!"

"Không!"

Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, Mạc Tịch Dương nắm chặt tay, trong mắt đầy kiên định: "Ta sẽ không để ngươi làm Nhược Ly tỷ tỷ bị thương cho nên ta quyết sẽ không để ngươi xuất hiện!"

"Ngươi muốn chết sao?" Giọng điệu thở hổn hển, "Ngươi chết không sao nhưng nếu ngươi không tồn tại thì ta cũng sẽ chết, cho nên ngươi nên tặng thân thể cho ta đi!"

Nói xong, thì âm thanh đó liền bắt đầu chiếm đoạt thân thể.

"Phụt!"

Hắn phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra, giống như máu từ trên trời rơi xuống vậy.

Mạc Tịch Dương đột nhiên quỳ hai chân xuống đất, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đến đáng sợ, hắn cau mày thật chặt, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi: "Ngươi đừng phí sức nữa, ta chỉ cần không nhiễm máu tươi thì sẽ không có sinh sát ý, như vậy ngươi sẽ không thể chiếm đoạt được thân thể, hơn nữa cho dù ta chết cũng sẽ không để ngươi làm Nhược Ly tỷ tỷ bị thương!"

Một giọng nói non nớt mà lại kiên quyết vang lên, tỏ rõ ý quyết đoán của thiếu niên.

"Hừ, tiểu tử, chờ linh hồn ta hoàn toàn khôi phục thì ngươi không thoát được kết cục bị ta cắn nuốt, về sau trong thân thể này chỉ có một mình ta tồn tại, ha ha ha..."

Âm thanh ngang ngược dần tiêu tán, khuôn mặt non nớt tuấn mỹ của Mạc Tịch Dương khôi phục vẻ trong sáng như trước.

"Rầm!"

Một bàn chân hung hăng dẫm ngực Mạc Tịch Dương, nhất thời hai má Mạc Tịch Dương hơi đỏ ửng, mở miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

"Tiểu tử, vừa rồi ngươi lầm bầm lầu bầu cái gì?"

Khóe miệng Hạnh Lâm nở nụ cười lạnh, trong mắt đầy vẻ tàn khốc.

Lúc hắn đang nhấc chân lên muốn đạp xuống lần nữa thì ở giữa không trung xa xa có một bóng người thoáng lóe lên,diễn~dafn;lê*quysdoon lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì liền cảm thấy có một bàn tay hung hăng đánh vào mặt.

Thân thể Hạnh Lâm quay vòng trong không trung, chợt như cây tên rời cung lao vọt về phía trước...

"Ầm!"

Thân thể hắn đập vào một cái quầy hàng, quầy hàng bên đường lập tức bị gãy ra làm nhiều đoạn, đủ các loại hoa quả rơi trên đất...

Bạch y tung bay trong gió, Dạ Nhược Ly chậm rãi xoay người, liếc nhìn thấy thân thể Mạc Tịch Dương chồng chất vết thương, một luồng khí thô bạo đột nhiên phát ra, nhưng mà nửa phút sau đã bị nàng đàn áp xuống.

"Nhược Ly tỷ tỷ, rốt cuộc ta... cũng gặp được tỷ ..."

Lúc ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc, Mạc Tịch Dương hơi nhếch khóe môi, đôi mắt trong suốt bất giác ngân ngấn nước, gương mặt non nớt không che giấu được vẻ kích động.

"Lại là tiện nhân nhà ngươi!" Hạnh Lâm bò dậy từ quầy hàng, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta đã đi tìm Minh Chủ cáo trạng, ha ha, ngươi và Lỗ Lạc sẽ nhanh chóng tiêu đời thôi!"

"Vậy thì sao?" Dạ Nhược Ly lạnh nhạt nhếch môi, nhẹ nhàng xoay người, tay cầm trường kiếm, dần dần tới gần Hạnh Lâm, sát ý trong đôi mắt đen nhánh bắn ra bốn phía, "Vậy các ngươi liền đến âm phủ cáo trạng đi!"

"Ta là người của Liên Minh luyện đan, dù là lão già Lỗ Lạc cũng không thể giết ta, huống chi là ngươi? Ha ha, đúng là chuyện buồn cười, sợ là cho ngươi một trăm lá gan ngươi cũng không dám đụng đến ta dù chỉ một chút, nếu không ngươi cứ đợi bị thế lực Liên Minh luyện đan cường đại nhất Phong Vực truy giết đi!"

Khinh thường liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt Hạnh Lâm đầy vẻ chế giễu.

"Vậy nếu là mệnh lệnh của Phó Minh Chủ thì sao?"

Vị trí Minh Chủ nàng không muốn, dù sao nàng không muốn nhức đầu quản lý một cái Liên Minh luyện đan to như vậy, nhưng mà chức vị Phó Minh Chủ chắc sẽ nhàn nhã tự tại, có lẽ lão già đó sẽ không từ chối.

"Phó Minh Chủ quả thật có tư cách giết chúng ta, nhưng mà Liên Minh luyện đan vốn không có Phó Minh Chủ, ha ha, ngay cả cái này cũng không biết, nên nói ngươi ngu si hay là phế vật đây?"

Hạnh Lâm như nghe được một chuyện rất đáng buồn cười nên nhịn không được ngửa đầu lên trời cười như điên...