Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 56: Siêu thần phẩm luyện đan sư!




Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, rơi vào trên thân đám người ngơ ngác ở trên quảng trường kia.

Khắp quảng trường cũng không có một tiếng động, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió phất qua, mọi người khiếp sợ trợn to hai mắt, mọi ánh mắt đều hướng về phía vị trí ghế trọng tài, không một ai ngoại lệ.

Trên cái bàn Hoàng Mộc trước ghế trọng tài, mười khối thú tinh màu sắc khác nhau lóe ra tia sáng chói mắt, trong đó một khối thú tinh màu vàng kim là rõ ràng nhất, mọi người không tự chủ liền mắt sáng chói.

"Không, không thể nào!"

"Chúng ta là đang nằm mơ sao? Không sai, nhất định là đang nằm mơ..."

Mười khối thú tinh? Nữ tử này vậy mà đột phá mười tầng? Làm sao có thể? Chỉ có Siêu Thần Phẩm mới có thể thông qua mười tầng này, nàng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, thế nhưng phá vỡ kỷ lục, trở thành Luyện Đan Sư duy nhất đột phá đến mười tầng!

Đây quả thực là tồn tại xưa nay chưa từng có!

"Cái gì?"

Vào lúc này, dù là ba người trên ghế trọng tài cũng không thể giữ vững trấn định, đồng loạt đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào mười khối thú tinh trước mặt, sắc mặt lộ vẻ đỏ bừng bởi vì kích động, cả người đều không nhịn được run rẩy.

Siêu Thần Phẩm... Nữ tử này lại là Siêu Thần Phẩm...

Cho dù là Minh Chủ Luyện Đan Liên Minh, cũng chưa từng đạt tới cấp bậc này, mà Phong Thần nhiều năm trước, được nhận định là người kế dưới Hỏa Thần, vẫn không trở thành Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư.

Hiện giờ một nữ tử chưa đầy ba mươi liền có thể trở thành Siêu Thần Phẩm? Con mẹ nó nhất định chính là một biến thái, nàng có còn là người không? Tại sao một người có thể biến thái đến trình độ như vậy chứ?

"Giả, đây là giả..." khuôn mặt già nua của Lâm Phổ tái nhợt, nắm chặt quả đấm, hung hăng lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy không thể tin, "Làm sao nàng lại là Siêu Thần Phẩm? Chẳng lẽ là trận pháp xảy ra sai lầm gì?"

Câu hỏi này đả động đến tâm tư của mọi người, theo bọn họ nghĩ chỉ có trận pháp xảy ra sai lầm, nếu không thì sao nàng có thể trở thành Siêu Thần Phẩm?

"Ai!"

Nặng nề thở dài một hơi, ánh mắt Lỗ Lạc mang theo một tia phức tạp.

Lão vốn tưởng rằng nữ tử này chỉ có thể thông qua tầng thứ bảy tầng thứ tám, nhiều nhất cũng chỉ là tầng thứ chín, ai ngờ nàng lại là Siêu Thần Phẩm, cường đại nhất tại Phong Vực hiện giờ cũng chỉ là Thần Phẩm đỉnh phong, nếu để cho đám lão gia hỏa Trung Châu kia biết, thế nhưng lại có một Siêu Thần Phẩm trẻ tuổi như vậy, không biết là có bao nhiêu rung động.

Xem ra Tứ Quốc tụ hội lần này, lão không đến nhầm rồi, có lẽ Trung Châu sắp nghênh đón thịnh sự kia phải có nàng tương trợ, chắc chắn có thể đạt được thành quả trước nay chưa từng có…

"Khụ khụ!" Khưu Lân ho khan hai tiếng, từ trước đến giờ khuôn mặt luôn nghiêm túc cũng hiện ra một nụ cười, "Chư vị, các ngươi không cần đoán, trận pháp quyết sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng..."

Sắc mặt khẽ thay đổi, trên dung nhan già nua của lão lại hiện đầy vẻ uy nghiêm lần nữa: "Ta không hy vọng qua chuyện này còn có người nghị luận, cũng không hy vọng có người đến quấy nhiễu nàng, nếu không..."

Híp híp mắt, trong mắt Khưu Lân xẹt qua một tia quang mang âm lãnh.

Mặc dù lão đã từng xem thường Dạ Nhược Ly, nhưng hiện giờ biết được Dạ Nhược Ly là Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, đâu còn sẽ có tâm tư khinh thường? Ở thế giới Cường Giả Vi Tôn này, chỉ có thực lực mới có thể khiến người ta vui lòng thần phục.

Không biết là cố ý hay là vô ý, khi Khưu Lân nói lời này, ánh mắt xẹt qua trên người Lâm Phổ.

Bị tầm mắt của lão nhìn tới, Lâm Phổ hung hăng rùng mình một cái, đáy lòng lan tràn ra một cỗ sợ hãi thật sâu, bỗng nhiên, dường như ông ta nghĩ đến cái gì, thân thể chợt run lên.

"Không tốt!"

Ông ta biết âm mưu của Tử Lăng Quốc, nếu Mạc Đình thật sự chết trong tay Lâm Lôi, như vậy...

Vẻ mặt hơi ngưng trọng, Dạ Nhược Ly rõ ràng nhận thấy được hốt hoảng chợt lóe lên trong đáy mắt Lâm Phổ, chẳng biết tại sao, đáy lòng hiện ra một cỗ cảm giác bất an.

Khẽ nâng lên bước chân, Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến tới gần Lâm Phổ, khóe môi hơi giương lên, nói: "Ngươi là tự mình nói cho ta biết tất cả, hay là để ta nghiêm hình bức cung?"

Nàng có một loại cảm giác, nhất định là Tử Lăng Quốc làm chuyện không nên làm…

Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Lâm Phổ lui về phía sau hai bước, khuôn mặt già nua lập tức trắng bệch: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Bản Đại sư không biết ngươi nói cái gì."

Vô luận như thế nào cũng không thể nói cho nàng biết, chỉ hy vọng trận đấu giữa Lâm Lôi và Mạc Đình còn chưa tiến hành, như thế ông ta liền có cơ hội ngăn cản, nếu để cho nàng biết, Lâm gia liền xong đời.

"Ngươi thật sự không muốn nói?" Khẽ vuốt ve Huyền Linh giới chỉ trên ngón tay, Dạ Nhược Ly nở nụ cười mang theo một tia âm hiểm, "Ngươi đã thật sự không muốn nói, như vậy... Ngân Xà, để cho hắn mở miệng nói lời thật cho ta."

Theo tiếng nói rơi xuống, ngân quang thoáng qua, một lát sau, bên cạnh Dạ Nhược Ly liền nhiều hơn một vị nam tử ngân bào.

Thân hình nam tử thon dài, nửa bên mặt bị bao phủ bởi một tầng vảy rắn lóng lánh ngân quang, dưới ánh mặt trời cực kỳ khiếp người, nếu không phải nửa bên vảy này, hắn cũng được coi là một vị nam tử tuấn mỹ trác tuyệt.

Ngân Xà nhìn nữ tử bên cạnh, trong hai tròng mắt màu bạc kia lộ ra một tia phức tạp.

Khác với những Huyền thú tự nguyện với Dạ Nhược Ly kia, hắn lại là bị buộc thần phục, chỉ là những năm gần đây, hắn đã hiểu rõ hành động xử sự của nữ tử này, chỉ cần người khác không trêu chọc nàng, nàng sẽ không chủ động trêu chọc người khác.

Ngược lại, nhất định phải có giác ngộ chịu đựng lửa giận của nàng.

Nghĩ đến lúc ấy ở Thương Khung Giới, bị Hoa Lạc Vũ chủ nhân sai đi ám sát nàng, Ngân Xà vẫn là không khỏi có chút may mắn, nếu không phải là như thế, cũng sẽ không biết nữ tử này, dù là bị buộc thần phục mất đi tôn nghiêm, nhưng so sánh với thực lực tăng lên những năm gần đây thì thật sự là bé nhỏ không đáng kể.

"Dạ, chủ nhân."

Cung kính chắp tay ôm quyền, Ngân Xà cười âm hiểm đi về phía Lâm Phổ, vảy rắn trên mặt trái hiện lên quang mang màu bạc, cực kỳ âm trầm, để cho tâm người ta không nhịn được run rẩy.

Sắc mặt Lâm Phổ khẽ thay đổi, vừa định ra tay đánh bay Ngân Xà, đột nhiên đón nhận lấy ánh mắt ba vị trọng tài quăng tới, tâm run lên bần bật, trong mắt xẹt qua hốt hoảng.

Cũng ngay tại lúc ngây người, một tia cường quang hút vào trong đầu, đôi tròng mắt kia dần dần mất đi tiêu cự...

"Nói cho ta biết, Tử Lăng Quốc các ngươi có dự định gì?"

"Dự định của Tử Lăng Quốc sao? Ha ha," Lâm Phổ cười hai tiếng, ngơ ngác nói, "Điền Trú Đại sư Tử Lăng Quốc chúng ta đã mua chuộc ba trọng tài trong trận thi đấu thiên tài, cố ý để cho Mạc Đình và Lâm Lôi trở thành đối thủ, dù là Mạc Đình nhận thua đều không hữu dụng, ai bảo bởi vì do nàng mà dẫn tới cái chết của Nhị hoàng tử điện hạ? Nàng nhất định phải chết!"

Nghe vậy, mọi người đều là ngây dại, sao Tử Lăng Quốc này lại vô sỉ như vậy? Còn có ba người trọng tài kia cũng không phải là thứ tốt.

"Phốc xuy!"

Ngân Xà chợt phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau hai bước, hắn lau chùi vết máu nơi khóe miệng, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời nhìn thấy mà ghê người.

Với thực lực hiện giờ của hắn còn chưa đủ để khống chế Thần Hoàng cường giả, làm được đến mức này đã rất là gắng gượng.

"Ngân Xà, ngươi cực khổ." Vỗ vỗ bả vai Ngân Xà, Dạ Nhược Ly cất bước tiến lên, trong mắt lộ ra sát ý.

Thân thể thon dài hơi ngẩn ra, Ngân Xà ngắm nhìn thân bạch y trước mặt này, khóe miệng giương lên nụ cười thỏa mãn.

Mặc dù hắn bị nàng khống chế, thế nhưng Ngân Xà cũng hiểu được, thân phận của mình khác biệt với những người khác, nàng chưa từng thật sự dành tin tưởng cho hắn, hôm nay, cuối cùng nàng bắt đầu từ từ tiếp nhận hắn là đồng bọn rồi sao?

"Này… Đây là chuyện gì xảy ra?" Lâm Phổ rốt cuộc phục hồi tinh thần, đột nhiên nghĩ đến lời mình nói vừa rồi, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Chúng ta đi thôi."

Bàn tay vung lên, thu hồi Ngân Xà, Dạ Nhược Ly nhìn Lâm Phổ lần cuối, liền xoay người bay về phía quảng trường phía Tây.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là quyết định đuổi theo.

"Lỗ Lạc, Khưu Lân, chúng ta cũng đi xem một chút đi," mỹ phụ hoàng y che môi khẽ cười yêu kiều, trong đôi mắt đẹp hàm chứa ý tứ hàm xúc, "Một Siêu Thần Phẩm Luyện Đan Sư, vô luận như thế nào cũng không thể để cho nàng gặp phải nguy hiểm, có lẽ... Không, nàng nhất định sẽ trở thành hi vọng của Phong Vực chúng ta."

Trận thịnh hội kia sắp tới, vào thời khắc này, thế nào cũng không thể để cho cái người biến thái mà bọn họ thật không dễ dàng mới phát hiện ra gặp phải bất trắc gì.

Lúc này, trên quảng trường phía Tây, hai người đứng giữa lôi đài, một cỗ khí tức đối đầu không ai nhường ai bao phủ ở khắp trong lòng của mọi người, tất cả mọi người cảm nhận được cỗ không khí kịch liệt này.

"Y công tử, giết hắn đi, giết tên khốn Lâm Lôi này!"

"Không sai, ấy công tử, giết hắn để báo thù cho Mạc Đình công chúa."

Trong đám người Lạc Nguyệt Quốc, mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lôi, hận không thể đồng loạt xông lên giết tên khốn này. Vậy mà vào thời khắc hiện giờ, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trên người Y Thanh Ca.

Cười lạnh một tiếng, khóe môi Điền Trú câu lên, trong mắt hàm chứa một tia khinh thường.

Vậy mà Lạc Nguyệt Quốc lại có Thần Vương đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, quả thật là ngoài dự liệu của ông ta, nhưng Lâm Lôi há lại là người bình thường? Thần Vương đỉnh phong đã từng bại ở trong tay hắn ta cũng nhiều vô số kể.

Mà nếu nam tử này là hy vọng duy nhất của Lạc Nguyệt Quốc, vậy ông ta liền bóp chết hy vọng này, để cho người Lạc Nguyệt Quốc hiểu được, so ra thì thật sự là kém Tử Lăng Quốc bọn họ quá xa.

"Hừ!" Lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt Lâm Lôi lướt qua trên người Y Thanh Ca, trong mắt hàm chứa khinh thường, "Ngươi chính là hạt giống tuyển thủ của Lạc Nguyệt Quốc lần này? Ha ha, ta xem cũng không ra sao, hôm nay ta liền muốn hung hăng giẫm những thiên tài Lạc Nguyệt Quốc các ngươi ở dưới chân, rửa sạch sỉ nhục mấy ngày trước."

Y Thanh Ca không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Lâm Lôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn thoáng qua một tia sát khí.

Hắn vốn không muốn giết người, thế nhưng người Tử Lăng Quốc chèn ép khắp nơi, đã như vậy, hắn cũng không cần hạ thủ lưu tình...

Rút trường kiếm ra, Y Thanh Ca cầm chuôi kiếm, dáng người gầy gò đứng trong gió, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi ngã, nhưng trong thân thể cao gầy kia lại bộc phát ra lực lượng cường đại.

"Mặc dù ngươi là Thần Vương đỉnh phong, nhưng đỉnh phong chết trong tay ta lại là nhiều vô số kể," hất cái cằm lên, Lâm Lôi cười lạnh, khinh thường nói, "Mà kết quả của ngươi cũng sẽ giống như những người đó."

Đại kiếm trong tay, Lâm Lôi nâng thanh kiếm lên cao, hung hăng bổ về phía thân thể của Y Thanh Ca.

Đối mặt với khí thế hung hăng của đại kiếm, Y Thanh Ca cũng mạnh mẽ nhanh chóng bắn ra, trường kiếm nhẹ nhàng quét ngang về phía thanh kiếm trong tay Lâm Lôi.

Một tiếng ầm vang, phong bạo cường đại nổ tung ở chung quanh hai người, thổi quét cả vùng trời, lập tức bụi bặm tràn ngập che phủ tầm mắt của mọi người, liền vào lúc này nổi lên một trận gió lớn, thổi tan bụi bặm che lấp cả quảng trường.

Trên lôi đài, hai người đứng đối mặt, tức thì xông về đối phương lần nữa, hai thanh kiếm mài ra từng tia lửa trên không trung.

Chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt, mọi người đều không nhịn được ngừng thở, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu.

"Thật không hỗ là Lâm Lôi Lâm gia, thế nhưng có thể liều mạng đấu ngang tay với một vị Thần Vương đỉnh phong."

"Các ngươi đoán, ai có thể còn sống sau cuộc tỷ thí này?"

"Cái này cũng khó mà nói..."

Tất cả mọi người cảm nhận được sát khí tản ra từ hai người, hiển nhiên biết cuộc tỷ thí này chỉ có thể có một người sống sót.

"Ầm!"

Hai thanh kiếm đụng vào nhau, Y Thanh Ca không khỏi lui về phía sau hai bước, trên tuấn nhan trắng nõn hiện ra một chút tái nhợt, mà mồ hôi trong suốt thẩm thấu ra chảy xuống, rơi xuống trên lôi đài, trong nháy mắt thấm ướt một vùng.

"Xoạt!"

Lâm Lôi nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng Y Thanh Ca, đại kiếm đâm về phía sau lưng của hắn, lúc mũi kiếm thiếu chút nữa đâm trúng Y Thanh Ca, Y Thanh Ca nhanh chóng thoáng qua, bất quá mũi kiếm vẫn là phá rách xiêm y phía sau lưng hắn.

Lập tức, làn da trắng nõn y hệt như mỡ đông phơi bày ra trong không khí, làm cho người ta liếc qua liền thấy ngay, tất cả nữ tử cũng không khỏi nhìn đến ngây ngốc, giống như là sắc lang nhìn thấy mỹ nữ cực phẩm, hận không thể nhào lên phía trước.

"Đó là..."

Lão giả hoàng bào không khỏi ngẩn ra, ánh mắt kinh ngạc rơi vào đồ án trên lưng Y Thanh Ca.

"Cái đồ án này, không sai, hắn hẳn là..."

Thân thể run lên, trong mắt lão giả hoàng bào xẹt qua khủng hoảng, chợt vẻ mặt âm trầm, đưa mắt nhìn hai người bên cạnh, đều toát ra sát khí dày đặc.

Người Tứ Quốc đều không biết ý nghĩa mà đồ án đại biểu là gì, người đến từ Trung Châu như bọn họ thì sao lại không biết chứ?

Bởi vì đã trải qua chuyện vừa rồi nên đã hoàn toàn đắc tội với hắn, vậy dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, giết hắn, mặc dù mục đích bọn họ tới đây chính là vì phát hiện ra thiên tài để bồi dưỡng, giết một thiên tài như vậy thật là đáng tiếc, nhưng lại không thể không làm như thế.

Nếu không thì chờ hắn cường đại lên, bị hủy diệt chắc chắn là Lưu Phong Tông bọn họ...

"Ầm!"

Lâm Lôi nặng nề văng ra ngoài, mãnh liệt rơi xuống đất, tay phải hắn ta chống trên đất muốn gắng sức bò dậy, lau chùi vết máu ở khóe miệng, nắm chặt quả đấm, nói: "Không thể nào, ta đã từng giết rất nhiều Thần Vương đỉnh phong, vì sao ta lại không giết được ngươi."

Con ngươi màu xanh biếc xẹt qua Lâm Lôi, Y Thanh Ca vung trường kiếm lên, chậm rãi đi về phía đối phương, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt như gió thổi qua bên tai mọi người.

"Không phải là tất cả Thần Vương đỉnh phong đều có lực chiến đấu giống nhau, ngươi có thể giết được một hai người, không có nghĩa là giết được tất cả."

"Ngươi... Khụ khụ!" Vừa mới nói một chữ, Lâm Lôi liền ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu đen, nghiến răng nói: "Ta không tin, Thần Vương đỉnh phong tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của ta, nhất là Thần Vương đỉnh phong Lạc Nguyệt Quốc!"

Hắn ta không tin, tuyệt không tin lực chiến đấu của tên xú tiểu tử này mạnh hơn mình, nhưng sự thật cố tình chính là như thế, hắn ta thật sự rất không cam lòng, nếu như tên tiểu tử này chết đi, liền có thể làm mất đi vết nhơ này, không sai, hắn nhất định phải chết!

"Ha ha! Ngươi đi chết đi!" Ngửa đầu cười to hai tiếng, Lâm Lôi lấy một viên đan dược ra rồi nuốt vào, trong chốc lát, trong cơ thể hắn ta bộc phát ra một cỗ lực lượng cường hãn.

Thế nhưng lực lượng quá mức hư phù*, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là hiệu quả của đan dược.

*hư phù ~ không có thực

Giơ đại kiếm lên cao, Lâm Lôi hung hăng bổ về phía Y Thanh Ca, tựa như hắn ta có lẽ đã đoán trước được tình cảnh nam tử này ngã trong vũng máu, khóe miệng không khỏi câu lên nụ cười thâm độc.

Khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngưng trọng, Y Thanh Ca nâng kiếm lên ngăn cản, thoáng chốc một cỗ lực đạo mạnh mẽ sức lực hung hăng đụng vào lồng ngực của hắn, thân thể cao gầy này bay ra ngoài giống như diều đứt dây.

"Y công tử!"

"Thanh Ca!"

"Ca ca!"

Sắc mặt của tất cả những thiên tài Lạc Nguyệt Quốc và Y Ân Lạc đều đại biến, vẻ mặt lúc này tràn đầy lo lắng.

"Khụ khụ!"

Lâm Lôi ho ra hai ngụm máu tươi, suy yếu tê liệt ngã xuống đất, chẳng qua là nghĩ tới vừa rồi rốt cuộc mình cũng đánh bay hắn, khóe miệng hiện lên tươi cười đắc ý: "Ha ha, ha ha ha..."

Vốn là cười khẽ biến thành cười điên cuồng, mặc dù mình cũng không tốt hơn, nhưng cuối cùng hắn chết rồi.

Vậy mà, tiếng cười của hắn ta chưa kéo dài được bao lâu liền ngưng lại, bởi vì hắn ta nhìn thấy Y Thanh Ca nằm trên đất lại bò dậy...

"Không, không thể nào?"

Sắc mặt Lâm Lôi chợt đại biến, ngước lên nhìn Y Thanh Ca đang đi tới, vội vàng hô: "Ta... Ta nhận thua..."

Giống như không nghe được lời Lâm Lôi nói, Y Thanh Ca cầm trường kiếm quét ngang, chậm rãi tiến tới gần Lâm Lôi, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn kia lạnh lẽo bức người, khóe miệng lại câu lên nụ cười mỉm nhạt nhẽo.

"Đời này, từ trước đến giờ ta chưa từng giết một người, mà ngươi, sẽ trở thành vong hồn thứ nhất dưới kiếm của ta."

Ba người trên ghế trọng tài nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia quang mang âm u, chợt lão giả hoàng bào ở giữa tung người nhảy lên, nhảy lên lôi đài, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Y Thanh Ca, nói: "Hắn đã nhận thua, vì vậy trận đấu phải dừng lại."

"Nếu như ta không thể không giết hắn thì sao đây?" Vẻ mặt Y Thanh Ca mặt không sợ hãi nhìn lão giả hoàng bào, khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua lãnh ý.

"Hừ, ngươi coi khinh quy tắc so tài của Đại lục, ta làm trọng tài có tư cách tiến hành xử trí ngươi."

Vào lúc này, không chỉ người Lạc Nguyệt Quốc, cho dù là hai quốc còn lại cũng khinh thường hành động việc làm của trọng tài.

Công chúa Mạc Đình Lạc Nguyệt Quốc nhận thua thì bọn họ làm bộ như chưa từng nghe thấy, hiện giờ người Tử Lăng Quốc nhận thua liền ra tay ngăn trở? Khỏi bàn lão gia hỏa này cũng quá vô sỉ đi?

Mặc dù thói đời này không có chỗ công bằng, nhưng hiện giờ là cuộc tỷ thí, tất cả cường giả Phong Vực đều chưa từng phá hư quy củ trong tỷ thí, cũng chỉ có bọn họ sẽ làm như thế.

"Ba vị Đại nhân, các ngươi như vậy có phải là không công bằng không?" Sắc mặt Y Ân Lạc lạnh lẽo, lạnh giọng hỏi.

Khẽ cau mày, lão giả hoàng bào khinh thường quét mắt Y Ân Lạc, mặt lộ vẻ giễu cợt: "Công bằng? Người nào Lưu Phong Tông ta muốn giết thì người đó nhất định phải chết, ai dám ngăn cản? Ai có thể ngăn cản? Huống chi, Lâm Lôi Tử Lăng Quốc đã nhận thua, ta không cho rằng cách làm của ta là không công bằng."

Một kẻ chỉ là Thần Hoàng cấp thấp nho nhỏ thôi, lại dám chất vấn quyết định của ông ta, như thế càng không thể lưu lại đám người kia, nhất là nam tử có đồ đằng sau lưng này.

Nghe lời của lão giả, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Lúc trước Tông chủ Lưu Phong Tông là Phong Thần, quản giáo tông môn rất nghiêm, chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đi trêu chọc người khác, hiện giờ đổi Tông chủ, không chỉ có thế lực không bằng như trước, cũng trở nên ngông cuồng như thế.

Sớm muộn cũng có một ngày, cơ nghiệp Phong Thần một tay lập nên sẽ bị hủy trong chốc lát.

"Lưu Phong Tông?"

Một giọng nói hàm chứa đầy túc sát truyền đến từ bên cạnh, lúc mọi người đưa mắt nhìn sang, liền thấy một vị nữ tử bạch y bước đi thong thả dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuyệt mỹ âm trầm giống như cuồng phong bạo vũ.

"Mẫu thân!"

"Đại tỷ!"

Trong khoảnh khắc Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Phong nhìn thấy người tới, đều là nhanh chóng chạy tới, thế nhưng sau khi cảm nhận được sát khí tràn ra từ trên người nàng, đều không tự chủ được run lên.

"Ngươi là người Lưu Phong Tông?"

Khẽ ngước mắt, trong hai tròng mắt đen của Dạ Nhược Ly tràn đầy sát khí, lửa giận dữ dội trong nháy mắt thiêu đốt trong nội tâm.

"Thì ra là, Lưu Phong Tông cũng chỉ đến thế mà thôi."

Thật không biết những năm gần đây Lưu Phong Tông có bao nhiêu biến hóa, nhưng nhìn này ba người liền biết Lưu Phong Tông hiện giờ đến tình cảnh nào.

"Nhược Ly nha đầu, ba người này là tay sai trung thành của nữ nhân kia, cũng là người tham dự vào chuyện lúc trước, bất quá năm đó bọn họ đều chỉ là Thần Hoàng đỉnh phong, nếu không phải ta bị đôi cẩu nam nữ kia ám toán, thân mang trọng thương, không cách nào thi triển ra toàn bộ lực lượng, cho dù bọn họ có Thần Khí cũng không thể gây thương tích cho ta chút nào, không ngờ nhiều năm không gặp, ba người này đều đột phá tới Thần Tôn cấp thấp."

Bên trong linh hồn, truyền đến giọng nói tràn đầy hận ý của Phong Thần.

"Xú nha đầu, ngươi là ai?" lão giả hoàng bào hơi híp mắt lại, âm lãnh nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly.

"Hoàng Cốc Đại nhân, nàng chính là nữ tử Lỗ Lạc Đại sư che chở đó." Điền Trú quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, cắn hàm răng oán hận lên tiếng, mà trong tròng mắt lóe ra sát khí mãnh liệt.

"Lỗ Lạc Đại sư?" Hoàng Cốc hơi ngẩn ra, sát ý thu lại một chút, "Xem ở trên phân lượng Lỗ Lạc Đại sư, ta có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi rời đi đi, ta có thể không so đo cái gì hết."

Ánh mắt hơi thu lại, Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng: "Vậy nếu như ta nói không thì sao?"

"Như vậy cho dù là Lỗ Lạc Đại sư cũng không thể nào che chở được ngươi."

Khinh thường quét qua Dạ Nhược Ly, trên mặt Hoàng Cốc mang theo giễu cợt, ông ta thật không biết Lỗ Lạc Đại sư nghĩ như thế nào, thế nhưng lại che chở cho một nữ tử trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ là tư sinh nữ của con của Lỗ Lạc Đại sư lão ta sao?

Nhưng tới đây cũng không chỉ có Lỗ Lạc Đại sư, ở trong Luyện Đan Liên Minh, thân phận của Khưu Lân Đại sư lớn hơn, chắc hẳn với tính tình nghiêm cẩn của Khưu Lân Đại sư, là tuyệt sẽ không che chở cho Lạc Nguyệt Quốc phá hư quy củ này.

"Ha ha, ta không cách nào che chở được cái gì hả?"

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến, lộ ra lãnh ý nhàn nhạt, khiến cho thân thể Hoàng Cốc không nhịn được run lên.

Ngẩng đầu lên, liền thấy ba người kia đi tới trước mặt, lúc nhìn thấy Khưu Lân Đại sư cũng ở trong đó, đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt tầm mắt âm lãnh xẹt qua người Tinh Đấu Quốc và Thiên Đấu Quốc.

Bị ánh mắt của ông ta nhìn đến, tất cả người hai quốc đều cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn một cái.

Đương nhiên Khưu Lân không để động tác của Hoàng Cốc vào trong mắt, lão im lặng không lên tiếng nhìn Hoàng Cốc, uy nghiêm nói: "Xem ra nơi này rất náo nhiệt, không biết xảy ra chuyện gì vậy."

"Là như vậy, Khưu Lân Đại sư..." Hoàng Cốc cười lạnh một tiếng, con ngươi âm trầm xẹt qua Dạ Nhược Ly, sau đó sải bước đi về phía ba người, chắp tay ôm quyền, cung kính mở miệng, "Y Thanh Ca Lạc Nguyệt Quốc không đếm xỉa tới quy định tỷ thí, hạ sát thủ vói đối thủ đã nhận thua, làm trọng tài, cần công bằng xử lý, cho nên ta ra tay ngăn trở, ai ngờ những người Lạc Nguyệt Quốc này không để một trọng tài như ta ở trong mắt, công khai chống cự, ta đang định xử trí bọn họ."

Dứt lời, Hoàng Cốc chuyển sang Dạ Nhược Ly, nói lời chính nghĩa: "Nhất là nữ tử này, dám nói người Trung Châu chúng ta cũng chỉ đến thế mà thôi, thứ ngu ngốc như nàng hoàn toàn không xứng đứng ở chỗ này, mà ngồi làm trọng tài, nhất định sẽ cho người Tử Lăng Quốc một công bằng!"

"Là thế này phải không?"

Tầm mắt Khưu Lân quét qua người Thiên Đấu Quốc và Tinh Đấu Quốc, giọng nói lộ ra một tia uy nghiêm.

"Không... Không sai, Hoàng Cốc Đại sư nói không sai, sự thật là như thế."

Nói lời này chính là một thiên tài Tinh Đấu Quốc, mặc dù hắn bất mãn với cách đối nhân xử thế của Hoàng Cốc, nhưng lại không thể không nói như thế, trừ phi bọn họ lựa chọn đắc tội Lưu Phong Tông.

Những người từng vây xem tỷ thí luyện đan đều đưa mắt ra hiệu với người quốc gia mình, thế nhưng bọn họ đều không hiểu ý tứ của ánh mắt này, dĩ nhiên liền nói theo lời của Hoàng Cốc.

Nghe được lời nói của mọi người, Hoàng Cốc cười lạnh một tiếng, tựa như ông ta có lẽ đã dự liệu được kết quả của người Lạc Nguyệt Quốc…