Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 224




Edior: thu thảo

Nhan Dung Kiều không ngờ Lạc Vân Hi sẽ phản ứng nhanh như vậy, lúc Lạc Vân Hi quay đầu lại nói chuyện, chân nàng ta còn chưa từ góc váy lấy ra, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn lại, nàng ta không khỏi vô cùng xấu hổ.

"Xin lỗi, ta dẫm lên quần áo ngươi." Trên mặt Nhan Dung Kiều dâng lên nụ cười không tự nhiên.

Miệng Lạc Vân Hi cong lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, Đỗ phu nhân tránh xa ta ra một chút là được."

Lời nói này nói quá trực tiếp, Sắc mặt Nhan Dung Kiều tối sầm, lại khó trả lời, trong khoảng thời gian ngắn gương mặt từ đen chuyển thành đỏ, mà Lạc Vân Hi đã đi xa.

Nàng ta gắt gao nắm chặt quả đấm, trong ngực dựng lên cảm giác phẫn nộ vô cùng.

Sau khi Lạc Vân Hi trở lại chỗ ngồi, mặt đầy nhàn nhã trả lời vợ chồng Thế Nhiệm phu đang hỏi thăm, Thế Nhiệm nghe nói nàng không sao, tim mới buông xuống, nhưng mà, vừa mới an tâm, một tiểu thái giám liền vọt từ ngự hoa viên vào.

"Hoàng thượng, không xong rồi!" Giọng nói dồn dập nện trong lòng mỗi người, lập tức tạo thành một bóng ma.

"Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ thế?" Quân Lan Phong lạnh lùng quát.

Tiểu thái giám kia đến gần đó, mặt đầy khủng hoảng nói: "Thái hậu, là thái hậu, hộc máu, uống thuốc Lạc tiểu thư kê xong liền phun ba ngụm máu, hiện tại thân thể cực kỳ không tốt."

Tất cả mọi người chấn động, hoàng đế nghe vậy liền run mấy cái.

Sắc mặt Thế Nhiệm và Đại phu nhân lập tức thay đổi, Đại Văn Quyên thì lại nắm chặt tay Lạc Vân Hi. Thái hậu nôn ra máu do uống thuốc Lạc Vân Hi kê, kia chẳng phải . . .

Ngược lại, mặt Lạc Vân Hi đầy trấn định, thong dong đứng dậy, thúy thanh nói: "Độc này, có hiện tượng tái phát cũng là chuyện bình thường, mới uống một bộ chút thuốc, đương nhiên sẽ không lập tức chuyển biến tốt được."

"Không phải, không phải!" Tiểu thái giám kia quay đầu nhìn nàng, trong tầm mắt càng đầy vẻ hận thù: "Trước đó không bị nôn ra máu, là uống thuốc ngươi kê mới bị phun ra máu!"

Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm, vội la lên: "Bãi giá Từ Ninh cung!"

Thế mà, hắn chưa lên đường tới đó, một đại cung nữ bên cạnh thái hậu chạy như bay đến, thở hổn hển nói: "Không có việc gì rồi, không sao rồi, ngự y đã xem cho thái hậu rồi, vấn đề xác thực xuất hiện ở phương thuốc của Lạc tiểu thư, chẳng qua các ngự y đã dùng thuốc ép thuốc đó ra ngoài, hiện tại thái hậu tốt hơn nhiều rồi."

Một màn này . . . Lạc Vân Hi không khỏi cười lạnh.

Thái hậu thích Đỗ gia nàng có thể hiểu được, thái hậu đau lòng Đỗ Tình Yên nàng cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không nên dùng Lạc Vân Hi nàng khai đao! Còn lại nhiều lần như vậy!

"Lạc Vân Hi, rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng nghe xong tâm tình tốt hơn nhiều, lòng lập tức giãn ra một chút, nhưng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Vân Hi, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

"Bẩm bệ hạ, thần nữ cũng không biết, thần nữ muốn tới hiện trường xem qua mới có thể trở về trả lời đáp án hoàng thượng được."

Ánh mắt tất cả mọi người trong ngự hoa viên giờ khắc này đều tập trung trên người Lạc Vân Hi, mọi người đều có chung một ý nghĩ trong lòng, đó chính là muốn xem trò vui. Trừ người quan tâm Lạc Vân Hi, những người khác, đều hy vọng nhìn thấy vẻ hoảng loạn khẩn trương trên người Lạc Vân Hi.

Thế mà, bọn hắn rất thất vọng rồi.

Định lực của Lạc tiểu thư thật sự quá tốt rồi!

Nàng dáng ngọc yêu kiều ở giữa, váy dài màu trắng tung bay theo gió, mái tóc đen nhánh chỉ búi lỏng một cái đơn giản, trâm bạch ngọc buông xuống, làm nổi bật lên gương mặt lớn chừng bàn tay càng óng ánh trong suốt kia, mi mày không hề nhíu chút nào, mặt đầy ung dung không vội vàng.

Bọn hắn không thể không khâm phục, khí thế như vậy, xác thực không phải cô gái tầm thường có thể so sánh được.

"Được." Giữa môi mỏng của Hoàng đế phun ra một chữ, âm thanh cực kỳ trầm thấp.

Trong ngoài Từ Ninh cung đều đứng đầy người, không thiếu quý quyến cũng đi theo hoàng đế tới xem tình hình của thái hậu, mặc dù không thể gặp mặt một lần, nhưng đứng ở bên ngoài, cũng có thể biểu thị lòng kính trọng của gia tộc của bọn hắn đối với hoàng thất.

Cung nhân không cho phép Lạc Vân Hi tới gần, chỉ cho nàng đứng bên bình phong, từ xa liếc mắt nhìn.

Lạc Vân Hi quét nhìn bên trong phòng một cái, có chút ngổn ngang, thái hậu không chút sức lực nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Hoàng đế, Quân Lan Phong dẫn theo hai nội thị đứng giữa phòng, những người còn lại, toàn bộ đều ở bên ngoài.

Sắc mặt Quân Lan Phong có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tất cả hạ nhân Từ Ninh cung cũng như tội nhân, biểu tình tất nhiên cũng vô cùng hung ác.

"Ngươi tới, mang thuốc tới xem bên trong có gì không?"

Tiếng nói của hắn tuy thấp, nhưng biểu tình dữ tợn và giọng điệu lạnh lẽo kia quả thực khiến đại cung nữ kia sợ hãi.

"Dạ đổ rồi." Đại cung nữ run giọng trả lời.

"Đổ ư? Đó cũng không phải chứng cứ chứng minh thuốc của Lạc thần y có độc sao?" Quân Lan Phong gắt gao bức bách.

Hoàng đế thấy thế, ra lệnh với vài ngự y bên cạnh, để cho bọn hắn chiếu cố tốt thái hậu, mình thì gọi bọn người Quân Lan Phong đi ra

Mới đến ngoài viện, xác thực không thể quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi nữa, hoàng đế mới lạnh lùng chất vấn Lạc Vân Hi: "Ngươi đã thấy được phải không? Tất cả ngự y của thái y viện đều chỉ ra là ngươi hạ độc, ngươi còn có gì để nguỵ biện nữa?"

Sắc mặt Quân Lan Phong có chút giận dữ, nói: "Hoàng thượng, đây chẳng phải chứng cớ trực tiếp."

Hoàng đế ý vị thâm trường nhìn hắn: "Lan Phong, cả thái y viện đều kết luận như vậy, ngươi có nghi vấn gì sao? Hay là nói, ngươi muốn bao che nữ nhân hạ thủ với thái hậu này?"

Mắt Quân Lan Phong híp lại, một khắc kia, trong mắt hắn tàn ra tức giận rất lớn.

Lạc Vân Hi nhìn thấy đầu tiên, cùng đã quen thuộc với hắn như vậy, quen thuộc đến lông mày hắn chỉ cần hơi nhíu lại, là nàng đã biết hắn muốn làm gì.

"Đợi một chút!" Nàng cao giọng nói một câu, hấp dẫn đi sức chú ý của tất cả mọi người.

Sắc mặt Quân Lan Phong dừng lại, sâu sắc nhìn về hướng nàng.

Lúc này trong lòng Lạc Vân Hi mới buông lỏng.

Trong thời gian ngắn như vậy, nàng đã suy nghĩ sự việc trước sau một lần.

Vừa bắt đầu, thái hậu giả vờ phát bệnh, mời nàng đi tới trị bệnh, chỉ vì tất cả ngự y của thái y viện đều bó tay toàn tập. Mà sau khi nàng bắt mạch phát hiện, mạch tương của thái hậu bình thường, căn bản không có bệnh, nói cách khác, các ngự y căn cũng là người biết chuyện.

Mình nhân cơ hội này hạ độc thật cho thái hậu, để nàng ta chịu mùi vị khi độc phát, lại cứu nàng ta lại, các ngự y phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng không thể nói gì.

Nhưng nàng vừa đi, lại lần nữa giả bệnh, hơn nữa nói độc do toa thuốc nàng phối, khiến hoàng đế không tin nàng, vậy nàng liền không có cách nào trực tiếp chứng minh sự trong sạch của mình.

Lạc Vân Hi nghĩ đến chỗ này liền cười lạnh một tiếng, giọng nói rõ ràng vang dội: "Hoàng thượng nói cực kỳ đúng. Ngự y thái y viện sao lại nói dối chứ? Thân là đại phu, chính là để cứu người, chức trách cứu giúp người nghèo thiên hạ rất lớn, tất nhiên không thể muốn mưu hại mạng người, dùng kế đẩy ta vào hố lửa."

Nàng nói, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị thấu hiểu tất cả nhìn chằm chằm về hướng đám ngự y, lạnh lùng nói: "Các ngươi từng mặc trang phục đại phu, dùng hành lý của đại phu, thật sự là làm đúng những việc đại phu cần làm sao? Thần là người làm y quang minh lỗi lạc như thế nào, nhưng các ngươi làm là đệ tử của những thần y đó, các ngươi thật sự làm đúng di ngôn của sao?"

Những câu nói này, người khác nghe tới cũng không nghĩ tới cái gì, nhưng để cho một đại phu nghe được, suy nghĩ thêm những việc làm của mình, nói trong lòng không hổ thẹn, chuyện đó là không thể nào.

Những ngự y này bị nàng nói đến mức mặt đều đỏ, từng người cúi đầu xuống.

Mọi người thấy kỳ lạ, trong lòng không khỏi nghĩ lại, những ngự y này, chẳng lẽ thật sự đang vu oan Lạc Vân Hi sao?

Trơ mắt nhìn những người này sắp chịu không nổi đạo nghĩa trong lòng mà nói ra chân tướng, Nhan Dung Kiều đã không nhin được.

Người nhà họ Đỗ là biết thái hậu giả bộ bệnh, bởi vì chính là tối hôm qua mẹ con bọn họ khóc than một trận ở trước mặt thái hậu, thái hậu mới nói muốn giúp bọn họ.

Nhan Dung Kiều chen người đi ra, lạnh lùng quát: "Lạc Vân Hi, ngươi đừng vọng tưởng dời lực chú ý đi!"

Giọng nàng ta vốn lớn, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng, mọi người chỉ cảm thấy màng tai "vù" một tiếng, lập được nhìn về phía nàng ta.

Nhan Dung Kiều cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn mưu hại thái hậu, nhiều ngự y như vậy đều phát hiện, ngươi lại còn muốn nguỵ biện! Người nào không biết ngươi là thần y, người nào không biết ngươi là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ! Ngươi nói lời nói này, chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa thần y áp chế bọn hắn, để cho bọn hắn hoài nghi kết quả chẩn đoán bệnh của mình! Tuy bọn hắn chỉ là ngự y, y thuật không bằng thần y như ngươi, nhưng ta cũng không tin, kết luận của nhiều người như vậy lại là giả! Ngươi là thần y, không có nghĩa là ngươi có thể giở trò bịp bợm đến lừa dối tất cả mọi người!"

Lạc Vân Hi suýt nữa thì vỗ tay cho nàng ta.

Đây là lần nói chuyện tốt nhất buổi tối nay!

Những câu nói kia khiến nàng bị định nghĩa thành mượn tên tuổi thần y áp chế ngự y, phủ nhận kết quả chẩn đoán bệnh của bọn hắn, dùng cái này để lừa dối người khác.

Nhan Dung Kiều nói dường như cũng có chút đạo lý, tất cả mọi người giữ im lặng.

"Ngươi lòng muông dạ thú, thực không thể tha thứ!" Nhan Dung Kiều chỉ vào Lạc Vân Hi, nói câu cuối cùng.

Nhìn gương mặt ra vẻ kia của nàng ta, sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, lại nghĩ tới nàng ta làm mấy chuyện này, hận giận từ đáy lòng nhảy lên.

Nàng từng chữ từng chữ lên tiếng: "Đỗ phu nhân, ngài thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng —— a!"

Cái cuối cùng chữ "a" vừa dứt âm, thân hình Lạc Vân Hi đã mạnh mẽ vọt đến trước mặt Nhan Dung Kiều, không ai thấy rõ cụ thể động tác là cái gì, chỉ nghe một tiếng "đùng"  thật chói, tiếp theo lại là một âm thanh thanh thúy vang lên.

Lạc Vân Hi thu hồi ống tay áo, Nhan Dung Kiều vì không đứng thẳng được, thân mình xoay một vòng tại chỗ, "rầm" một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất.

Nhan Dung Kiều đau đến kêu thảm thiết luôn miệng, đưa tay mò lên mặt, nơi đó rõ ràng lưu lại dấu năm ngón ta, nàng ta này sờ, lòng bàn tay lập tức dính phải máu đỏ tươi.

"A!" Nàng ta kinh hô lên, một nửa là đau, một nửa là bị doạ, âm thanh thê thảm xông thẳng vào bầu trời, phá vỡ yên tĩnh của Từ Ninh cung, truyền đến rất xa.

Người xung quanh cũng rối loạn, hoàng đế gầm lên: "Lạc Vân Hi, ngươi thật to gan!"

Nhan Dung Kiều cũng bị mấy nha hoàn đỡ lên, sắc mặt Đỗ Tình Yên trắng bệch, không lo được tình trạng thân thể, mà xông tới, thấy mẫu thân chịu nhục trước mọi người, còn nghiêm trọng như vậy, thân mình mềm nhũn, liền ngất đi.

Vốn Nhan Quốc Công và người nhà họ Nhan chưa từng quản chuyện này thấy Đỗ Tình Yên vậy mà tức tới ngất đi, từng người đều lập tức giận tới nhảy dựng lên, cao giọng chỉ trích, Xung quanh vang lên tiếng tức giận và bất bình.

Nhan Quốc Công nhanh chân bước đến, quát lên: "Lạc tiểu thư, Thiên Dạ ta vẫn còn có nữ tử làm càn như ngươi, là do ai dạy dỗ vậy?"

Nghe được câu cuối cùng của hắn, Lạc Vân Hi cũng nổi giận, đây chẳng phải là mắng mẹ nàng không dạy tốt lễ nghi cho nàng sao? Mẹ nàng sao? Ha ha, cười lạnh một tiếng, Lạc Vân Hi nhìn thẳng vào Nhan Quốc Công, hắn có biết, mẹ nàng là ai không?

Chính là lúc này, trong hỗn loạn, một tiếng nói mạnh mẽ vang vọng bốn toà ép xuống những âm thanh khác, lạnh lẽo mà rõ ràng: "Bổn vương dạy dỗ, các ngươi không phục sao?"

Sắc mặt Quân Lan Phong một mảnh âm trầm, trên trán nổi gân xanh, chậm rãi đi xuống, mắt dâng lên sát ý sắc bén, quay người lại, che ở trước mặt Lạc Vân Hi, ánh mắt có thể chém giết thiên quân vạn mã đảo qua trước mặt tất cả mọi người.

Tất cả mọi người lập tức kinh ngạc, cũng không khỏi ngừng miệng, sắc mặt đám người Nhan Quốc Công "xoạt" cũng thay đổi.

Khắp nơi, một mảnh im lặng.

Giọng Quân Lan Phong so với rồi càng nghiêm khắc hơn, lạnh giọng hỏi: "Là bổn vương dạy dỗ, có lẽ nên nói, là bổn vương sủng ra, các ngươi ai không phục!"

Tĩnh lặng, vẫn là tĩnh lặng.

Lúc mọi người chỉ tại nghe được chữ "sủng" kia, thần sắc thay đổi mấy lần, con ngươi đều sắp trừng tới rơi ra khỏi hốc mắt.


Quân Lan Phong rất hài lòng với hiệu quả như vậy, lần nữa quay đầu lại, ánh mắt không một chút nhiệt độ nhìn về phía Nhan Quốc Công, ngay cả thần sắc hoàng đế hắn cũng không quan sát, lạnh lùng nói: "Quốc công gia, nữ nhân bổn vương nuông chiều ra, có gì không đúng, ngươi đến tính vào bổn vương là được!"

Vắng lặng, vẫn là vắng lặng.

Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, muốn nói điều gì, nhưng chợt thấy, trong không khí nặng nề như vậy, nàng cũng chỉ biết giữ yên lặng thì tốt hơn, chỉ là trong lòng, lại có chút ấm áp chảy qua.

Nhan Quốc Công cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, một chút cũng không biết nói gì.

Đừng nói hắn, ngay cả hoàng đế hoàng hậu cũng vì lời nói không kiêng kỵ của Quân Lan Phong mà cảm thấy khiếp sợ, nhất thời không phản ứng chút nào.

Cho đến khi, Nhan Dung Kiều nghiến răng run giọng: "Được, tốt lắm, Quân Lan Phong, ta nói không sai chứ, ngươi chính là bị con hồ ly tinh này quyến rũ!"

"Bốp!" Một thanh âm rất nặng vang lên, ở bầu không khí vốn yên tĩnh này càng vang dội hơn.

Thân mình Nhan Dung Kiều trực tiếp bay ra ngoài, va vào trên tường, ngã nhào trên đất, đầu đầy máu tươi.

"Tê —— " Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, bọn hắn nhìn thấy Trung Sơn Vương móc một cái khăn tơ vuông ra, nhè nhẹ lau sạch bàn tay phải, bộ dáng không hề đếm xỉa.

Đỗ Học Sĩ phẫn nộ, xông tới, buột miệng kêu lên: "Quân Lan Phong, nàng là mợ ngươi!"

Mợ! Mợ! Cái từ này vang vọng giữa không trung, nhắc nhở tất cả mọi người ở đây.

Tuy uy tín của Trung Sơn Vương vượt xa xa Đỗ Học Sĩ, nhưng hắn là vãn bối, sự thực này không thể thay đổi được.

Sắc mặt Quân Lan Phong không có bất kỳ thay đổi, trầm giọng nói: "Nữ nhân của bản vương, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhục mạ và hoài nghi! Lạc Vân Hi, nàng chính là nữ nhân bổn vương  yêu nhất, là bổn vương điên cuồng thích nàng, theo đuổi nàng, không có chút quan hệ nào với nàng! Mà nàng ta —— "

Hắn chỉ hôn mê Nhan Dung Kiều, giọng nói đột ngột lạnh lẽo: "Dám sỉ nhục nữ nhân của bản vương, chính là đổi lấy cái đánh này! Bản vương vừa mới nói Hi nhi là nữ nhân của bản vương, thì nàng ta dám ở trước mặt mọi người nhục nhã, nàng ta không coi bổn vương là cháu, bổn vương cũng sẽ không xem nàng như mợ!"

"Ngươi...ngươi bậy mà nói ra lời như vậy!" Đỗ Học Sĩ tức đến không nói ra lời.

Quân Lan Phong cong môi lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười mười phần chọc vị, nói: "Ta phải nói còn không chỉ có chừng này! Nhan Dung Kiều, thân là thứ nữ Nhan gia, lòng dạ độc ác, ích kỷ tự ải, nàng ta không chỉ không xứng làm mợ bản vương, ngay cả cửa hoàng cung này, nàng ta cũng không xứng bước vào!"

Nhan Dung Kiều vừa được ngự y cứu tỉnh từ trong hôn mê, khuôn mặt đang băng bó, một mặt rơi lệ, chợt nghe được Quân Lan Phong Đánh giá "ác độc" như vậy, hai mắt lập tức tối lại, tức giận đến đẩy ngự y ra, vịn tường đứng lên.

Muốn nói điều gì, nhưng giọng nói run lên, một chữ cũng không phát ra được.

"Lan Phong, nói như vậy không phải lời ngươi nói ra được!" Hoàng đế lạnh giọng nói.

Đối với chuyện Quân Lan Phong đứng ra che chở Lạc Vân Hi, hoàng đế cũng không hề nói gì, nhưng, để Nhan Dung Kiều bị hủy như vậy, hắn liền nhìn không được.

Nhan Dung Kiều, tốt xấu cũng là nữ nhi của Nhan Quốc Công, thê tử của Đỗ Học Sĩ, lại là trưởng bối của Quân Lan Phong hắn!

"Hắn nói không sai." Lạc Vân Hi tiến lên một bước, đứng sóng vai cùng Quân Lan Phong, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Nhan Dung Kiều, nàng ta vốn chính là một độc phụ! Lòng đố kỵ lớn, tâm tư xấu xa, nàng ta vì lợi ích của mình, dùng mọi thủ đoạn, hãm hại người khác! Theo ta thấy, thì nàng ta nên xuống dưới mười tám tầng địa ngục!"

Câu nói sau cùng, nàng nói rất nặng, phối hợp với giọng nói âm u giận dữ của nàng, mọi người không khỏi cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Van cầu các ngươi, đừng nói nữa!"

Không biết khi nào, Đỗ Tình Yên từ giữa cung chạy vội ra, lao thẳng đến bên cạnh chân Quân Lan Phong quỳ xuống, mọi người không kịp phản ứng, chợt nghe nàng ta nước mắt ràn rụa kêu lên: "Biểu ca, đừng nói nữa, ngươi thích Lạc Vân Hi thì chỉ cần thích nàng thôi, ngươi cưới nàng thì cưới nàng thôi, van cầu các ngươi đừng sỉ nhục mẹ của ta như vậy! Nàng ấy đã không chịu nổi rồi!"

Mọi người bị tình cảnh này rung động.

Đỗ Tình Yên, thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý kia, người được tam đại thế gia sủng ái hơn tất cả thiên kim tiểu thư quý tộc kia, có chút danh hiệu đệ nhất tài nữ Thiên Dạ, vậy mà . . . quỳ xuống?

Mặt Lạc Vân Hi trầm xuống, nghiêng mình tránh né đại lễ của nàng ta

Nàng và Quân Lan Phong chỉ nói sự thật mà thôi, chỉ là nguyên nhân còn chưa nói ra thôi.

Nhưng Đỗ Tình Yên quỳ như thế này, tuyệt đối đưa tới vô số sự đồng tình của người khác, thêm vào Quân Lan Phong từ hôn là vì nàng, tất cả mọi người phỏng chừng đều biết, mà Đỗ Tình Yên quỳ xuống với hai người họ, những người khác không biết sẽ nới ra sao sau lưng bọn họ nữa!

Quả nhiên, tiếng bàn luận thật thấp lập tức vang lên.

Giọng Lạc Vân Hi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ta không phải có ý sỉ nhục mẹ của ngươi, hôm nay, ta muốn vạch trần những việc nàng ta từng làm, để mọi người nhìn thử xem, rốt cuộc là ta đang làm nhục nàng ta, hay là nàng ta vốn sự thật chính là như thế!"