Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 213




Edior: thu thảo

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, mặt đầy vẻ đồng tình nhìn hắn nói: "Ta tưởng rằng, ngươi không tới tìm ta, ngươi nay đã thuộc về phương diện chính trị, nữ tử không được tham gia vào chính sự đó."

Con mắt Đoan Mộc Kỳ trợn tròn: "Như thế này cũng thuộc về chính trị ư?"

"Đúng vậy, hoàng thượng muốn bồi dưỡng ngươi...ngươi phải rất cố gắng đó!" Lạc Vân Hi cười nói.

Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ tối sầm lại, mặt mày ủ dột.

Lạc Vân Hi không tiện nhiều lời trong vấn đề này, chỉ là trong đầu nhớ kỹ, đối với việc Đoan Mộc Kỳ luôn muốn tới tìm nàng đi nói chuyện, quả nhiên nàng cũng không muốn nói gì.

Hai người bước chậm bên trong ngự hoa viên, tuy là mùa hè, nhưng ngự hoa viên hoa vẫn có rất nhiều loại hoa, muôn hồng nghìn tía, nở rộ khắp nơi.

Thời điểm này, một loạt tiếng bước chân có chút dồn dập đi tới bên này, giọng nói của một cô gái truyền đến: "Lạc tiểu thư!"

Lạc Vân Hi dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía sau

Chẳng mấy chốc, ở chỗ khúc quanh của vườn hoa có một thị nữ đi vòng ra, ăn mặc ngay ngắn, gương mặt xinh đẹp, tóc chải hai búi, Lạc Vân Hi nhìn thấy vô cùng thấy quen mắt.

"Lạc tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được ngài!" Thị nữ cười khanh khách đi tới, nói: "Nhị hoàng tử muốn nô tỳ tới mời ngài đi một chuyến."

"Nhị hoàng tử ư?" Lạc Vân Hi nghĩ đến Đoan Mộc Ly, dung mạo khẽ nhúc nhích, đánh giá thị nữ trước mắt.

Bản lĩnh nhớ người của nàng cực tốt, liền bật thốt lên: "Ngươi là người của Đỗ Tình Yên à?"

Thị nữ giật mình, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lạc tiểu thư vậy mà có thể nhận ra nô tỳ!"

"Là Nhị hoàng tử tìm ta, hay là tiểu thư nhà các ngươi tìm ta?" Lạc Vân Hi không vòng vo với nàng ta, mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười của thị nữ có chút cứng ngắc, đáp: "Nhị hoàng tử và tiểu thư nhà chúng ta ở cùng một chỗ, tiểu thư sai bảo nô tỳ, nói là Nhị hoàng tử mời ngài qua, tất nhiên phải không giả."

"A." Lạc Vân Hi đáp một tiếng.

"Hi nhi, chúng ta cùng nhau qua đó xem thử." Đoan Mộc Kỳ lên tiếng đề nghị.

Lạc Vân Hi gật đầu, Đoan Mộc Ly tìm nàng, chẳng lẽ là vì chuyện năm đó sao? Mà chuyện này, Đỗ Tình Yên cũng biết à?

Hai người theo thị nữ đi về hướng thiên điện của Càn thanh Cung.

Trong Thiên điện có không ít người đứng, có thị nữ trong cung, cũng có nô bộc của Đỗ gia, nhưng một tiếng động cũng không phát sinh, thế cho nên cả Thiên điện cực kỳ tĩnh lặng.

Trong điện chỉ có vẻn vẹn mấy người. Đoan Mộc Ly ngồi ở trên cửa sổ, cau mày, sắc mặt có chút nhợt nhạt, hắn quay đầu, ánh sáng ngoài cửa sổ từ phía sau hắn chiếu vào trong phòng, kia gương mặt tuấn tú càng có vẻ hiểu biết.

Đỗ Tình Yên đứng ở dưới cửa sổ, gương mặt so với trước đó, đã tiều tụy không ít, nàng ta khẽ thở dài: "Là ta có chút nóng nảy, dùng danh nghĩa của ngươi đi mời Lạc Vân Hi, chỉ là muốn cùng các ngươi thẳng thắn nói chuyện mà thôi."

Sau khi nàng ta tiến cung, đã đuổi đi tất cả khách thăm hỏi đi, hoàng hậu cũng tới xem rồi sau đó mới rời đi, trong phòng chỉ còn dư lại nàng ta và Đoan Mộc Ly.

Vừa mới rồi, nàng dùng danh nghĩa của Đoan Mộc Ly đi mời Lạc Vân Hi, sau khi Đoan Mộc Ly nghe thì vô cùng buồn bực, muốn nàng ta gọi nha hoàn trở về, nàng ta đã phái Bạch Chỉ đi.

Nhưng rồi Đoan Mộc Ly lại ngồi bên cửa sổ ngẩn người, cho tới bây giờ không thay đổi.

"Không nói chuyện của nàng!" Khóe miệng Đỗ Tình Yên nhếch lên nụ cười lạnh giá, nhỏ giọng: "Chuyện của chính ta cũng còn hỏng bét mà."

Nói rồi, khóe mắt của nàng ta ửng đỏ, quay đầu, thấp giọng nói: "Ta tới cung cũ đây."

Đoan Mộc Ly nhíu mày: "Lại đó sao? Ngươi không sợ bị hoàng hậu trách tội à?"

"Không quan trọng lắm, nói chuyện cùng biểu ca một chút, hắn ở bên kia. Ly ca ca, cám ơn ngươi giúp ta, nhưng ta, nhưng không thể vì giúp ngươi phân ưu. Có thể đây là lần cuối cùng ta tới cung cũ cùng hắn, sau này, sợ là sẽ không còn có cơ hội như vậy." Giọng Đỗ Tình Yên vốn nhõng nhẽo giờ lại nhiễm một phần mất tiếng.

Môi Đoan Mộc Ly hơi gợi lên, ánh mắt sâu không thấy đáy, cũng không thể nói ra cái mình muốn nói.

Bạch Chỉ không ở đây, nàng ta đã kêu vài tiểu nha đầu tin tưởng được vào đây, mấy người vội vàng quần áo và đồ ăn cho nàng ta, giúp nàng ta choàng một cái áo khoác màu xanh.

Đỗ Tình Yên chỉ để một người theo mình, lưu lại ba người khác, cũng phân phó: "Chờ một chút nữa Bạch Chỉ về, đừng nói với nàng ấy chuyện ta tới cung cũ, miễn cho nàng ấy thấy cảnh thương tâm, lại khó chịu mấy ngày."

Ba nha hoàn luôn miệng đáp ứng.

Đoan Mộc Ly thấy nàng ta phải đi, cũng từ trên cửa sổ nhảy xuống, thấp giọng nói: "Đi đường một mình không an toàn để ta đi cùng."

"Ừm." Đỗ Tình Yên đáp ứng để hắn đi cùng.

Cho nên khi Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Kỳ đi theo thị nữ tới thiên điện, trong điện tất nhiên không có người nào.

Thị vệ đứng ở ven đường nhận ra Đoan Mộc Kỳ, lễ phép tiến lên hành lễ: "Thập nhị hoàng tử."

"Nhị hoàng tử và tiểu thư có ở bên trong không? Lạc tiểu thư đã đến." Thị nữ nhanh chóng hỏi.

Thị vệ chỉ về một lối nhỏ phía tây, nói: "Tiểu thư và Nhị hoàng tử đi về phía bên kia."

Đứng hầu ở ngoài đều không phải thân tín của Đỗ Tình Yên, tất nhiên là không rõ chủ tử muốn đi đâu.

"Hẳn là đi không xa, Lạc tiểu thư, chúng ta đi qua đi." Thị nữ cười nói.

"Không, đại điển sắp bắt đầu, chúng ta đi dạo ở ngay gần thôi." Lạc Vân Hi cũng không nói quá nhiều cùng thị nữ, đưa mắt nhìn sang Đoan Mộc Kỳ.

"Được."

Trên mặt thị nữ xẹt qua vẻ khẩn, kêu lên: "Lạc tiểu thư, Nhị hoàng tử mời ngài qua hẳn là có việc gấp!"

Lạc Vân Hi quay đầu, ánh mắt tràn đầy vể buồn cười, hỏi ngược lại nàng ta: "Nếu như có việc gấp, sao hắn không chờ ta?"

Thị nữ ngậm miệng không nói gì.

Lạc Vân Hi giữ chặt ống tay áo Đoan Mộc Kỳ nhanh chóng đi về hướng cung điện bên cạnh, tại nơi thị nữ không thấy được, sắc mặt hơi trầm. Đoan Mộc Ly tìm nàng sao? Chỉ sợ chưa hẳn!

Đoan Mộc Kỳ cũng thấy kỳ quái, nhìn phương hướng thị vệ chỉ, thấp giọng nói: "Hi nhi, phía tây cũng là một cung điện hoang phế, nhị ca và Đỗ Tình Yên chẳng phải tới cấm cung chứ?"

"Cấm cung ư?" Lạc Vân Hi khá cảm thấy hứng thú hỏi: "Cấm cung là ai ở?"

Đoan Mộc Kỳ nhìn thấy bốn phía không có người, trầm giọng nói: "Ta cũng không biết. Mẫu hậu chưa bao giờ chịu nói, chỉ là ra lệnh không cho bất kì một ai tới gần, cũng không cho nói đến."

Lòng Lạc Vân Hi khẽ lún xuống, hoàng hậu không cho phép tới gần nơi này, Đoan Mộc Ly và Đỗ Tình Yên sao lại đi chứ? Hay là nói, những hạ nhân kia chỉ lừa nàng, muốn dụ nàng đến bên kia, để nàng phạm vào cấm kỵ của hoàng hậu ư?

Nghĩ tới đây, nàng đứng không yên, nhất định phải làm cho biết, có phải Đỗ Tình Yên dám quang minh chánh đại lừa nàng như thế phải không?

"Chúng ta đi tới đó xem thử." Nàng thấp giọng nói.

Mặt Đoan Mộc Kỳ lộ vẻ do dự: "Vẫn là thôi đi, sau khi mẫu hậu truyền mệnh lệnh ra ngoài, không ai dám tới đó, nơi đó hoang vu không ra hình thù gì, hơn nữa, nếu bị người biết, dù cho người thương ta như vậy, cũng nhất định sẽ nổi giận."

"Không có chuyện gì, chẳng phải ngươi cũng biết khinh công sao? Chúng ta cẩn thận một chút, tránh né ngự Lâm Quân, ai sẽ biết chúng ta tới đó được!" Lạc Vân Hi bĩu môi, vốn là muốn biết rõ rốt cuộc sao lại thế, nhưng lúc này lòng hiếu kỳ đối với cấm cung cũng nổi lên, cấm cung, rốt cuộc là một nơi như thế nào, hoàng hậu còn phải kiêng kỵ sao?

Đoan Mộc Kỳ nghĩ đến bản lãnh của nàng, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, chúng ta chú ý một chút. Nếu thật sự bị mẫu phát hiện, da ta dầy lắm, nghe chửi vài tiếng là được."

Lạc Vân Hi "xì" cười, cùng hắn từ cửa sau cung điện ra ngoài, không đi đường lớn, mà là vượt qua tường, thuận theo góc tường, lần mò đi về phía tây.

Vừa bắt đầu còn có thể gặp được mấy đội Ngự Lâm Quân, đến một lúc sau, thì một bóng người đều không nhìn thấy. Dãy cung điện bao phủ trong yên lặng, không nghe thấy chút âm thanh. Ngói vàng cột đỏ có hiện tượng tróc sơn nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn có thể thấy viên gạch vỡ, trên đất đầy cỏ dại rậm rạp, thậm chí có thể nhìn thấy mạng nhện, đủ thấy ở đây không có người đến quét tước.

Tình cờ có gió thổi qua, trong viện liền nghe được tiếng lá rơi thê lương, âm thanh tại không gian yên tĩnh này thật sự là vô cùng quỷ dị, giống như oán phụ thâm cung kêu khóc, lại như ma quỷ kêu lạnh.

Một mảnh lá rơi xuống, đánh vào đầu Đoan Mộc Kỳ, hắn giật mình, phủi cái lá xuống, nhìn xung quanh, không thấy người, mới thấp giọng nói: "Hi nhi, kỳ thực, ta từng tới đây, trước đây ham chơi, cùng bọn hoàng huynh chuồn vào mấy lần, đến vào đêm khuya, thì cảm thấy đặc biệt làm người ta sợ hãi."

Lạc Vân Hi cũng thấp giọng trả lời hắn: "Đừng nói buổi tối, ngay bây giờ, một mình ngươi ở đây, phỏng chừng cũng sẽ sợ, bởi vì ngươi là quỷ nhát gan!"

Đoan Mộc Kỳ nghe vậy cười, khẩn trương ngược lại vơi đi không ít.

"Cấm cung ở phía trước, ngươi thấy không?" Đoan Mộc Kỳ chỉ vào mái ngói vểnh lên ở phía xa nói.

Chờ đến gần rồi, Lạc Vân Hi liền thấy rõ, cái gọi là cấm cung là một cung điện cực lớn, lâu năm chưa được tu sửa, không còn đẹp đẽ, nhưng so với xung quanh, thì cũng tính là chỉnh tề.

"Vào xem thử." Lạc Vân Hi ngoắc tay với hắn.

"Nghe nói người ở bên trong đã chết, hóa thành oan hồn, hay là chúng ta không vào nữa." Đoan Mộc Kỳ vô cùng thần bí nhắc nhở nàng.

"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi dẫn đầu đi vào.

Trong viện cũng rất tĩnh, chỉ là nàng vừa tới cửa, một tiếng hét vang lên: "Người nào?"

Đoan Mộc Kỳ nghe được tiếng người, bỗng nhiên bị kinh sợ, chờ phân biệt ra được giọng nói này là của ai, người kia đã ở trước mặt hai người.

Một thân trường sam màu trắng, vạt áo chênh chếch rơi ở mặt đất, bao bọc dáng người thon dài, dung mạo như ngọc có một tầng âm u, đáy mắt, càng là một mảnh xanh sắc, cực kỳ tiều tụy.

"Ngươi thật sự ở nơi này?" Lạc Vân Hi có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng, đây là âm mưu.

Đoan Mộc Ly thấy là nàng, cũng ngẩn ra, căn bản không có chú ý sau lưng nàng Đoan Mộc Kỳ, mày nhíu một cái, không tự chủ liếc nhìn phía sau, nói: "Ngươi mau chóng rời khỏi đây đi, nơi này là cấm cung, không phải nơi để ngươi tới."

Lạc Vân Hi cũng không dời bước, thản nhiên hỏi: "Ngươi tìm ta sao?"

Đoan Mộc Ly sâu sắc nhìn nàng: "Có việc thì đi ra ngoài hãy nói."

Nói xong, hắn nhanh chân đi tới, có chút nóng nảy muốn rời khỏi đây.

Lạc Vân Hi không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, đưa mắt nhìn về hướng trong cung, hỏi: "Đỗ tiểu thư đâu? Không phải đi cùng ngươi sao?"

"Nàng ấy đi rồi." Thân hình Đoan Mộc Ly di chuyển về hướng cửa điện, thấy Lạc Vân Hi đứng không nhúc nhích, đưa tay lôi nàng một cái.

Đáy lòng Lạc Vân Hi cảm thấy càng ngày càng nghi ngờ, bỏ qua ống tay áo của hắn, không vui nói: "Ta thật vất vả mới tới cấm cung một lần, không thể để ta đi vào thưởng thức một chút à? Ngươi nếu muốn báo lại, thì cứ việc đi báo! Đoan Mộc Kỳ, chúng ta đi vào chơi."

Nàng xoay người, bước chân nhẹ nhàng, tựa như một trận gió biến mất ở cửa.

"Hi nhi!" Sắc mặt Đoan Mộc Ly rất phức tạp, nhanh chân đuổi theo.

Đoan Mộc Kỳ vốn không dám đi vào, thấy hai người đều đi, mình thì nhìn bốn phía, cũng không dám ở lâu, vội vàng chạy vào.

Sau khi Lạc Vân Hi đi vào, chú ý thấy bên trong thu thập vô cùng chỉnh tề, gian thứ nhất của cung hết sức rộng rãi, bên cửa viện còn có một cái cầu thang bằng gỗ, dẫn tới lầu hai.

Nàng đang chuẩn bị đi tới coi trộm một chút, trên sàn lầu hai lại truyền đến tiếng bước chân.

Chỉ thấy một người từ góc trong cùng của phòng nhô người ra, nghi ngờ nhìn xuống, ánh mắt đối diện với Lạc Vân Hi, gương mặt quen thuộc kia chính là Quân Lan Phong, trường sam màu lam đậm đối lập với cửa đỏ, làm hắn càng thêm tuấn mỹ.

Trong lòng Lạc Vân Hi "Lộp bộp" một tiếng, tất nhiên là đoán được một ít sự thực.

"Hi nhi?" Quân Lan Phong vô cùng kinh ngạc, chạy mấy bước đến trước lan can.

"Biểu ca, ai vậy?" Giọng nói yêu kiều uyển chuyển theo sau, Đỗ Tình Yên cũng đi ra, nhìn thấy Lạc Vân Hi, nàng ta cũng rất kinh ngạc: "Lạc tiểu thư... Sao ngươi lại ở đây?"

Lòng Quân Lan Phong cũng trầm xuống, dư quang quét đến bên cạnh Đỗ Tình Yên, bất chợt có chút hoảng hốt.

Lạc Vân Hi đứng ở đó, ngửa đầu nhìn hai người.

Quân Lan Phong tuấn lãng anh khí y như dĩ vãng, Đỗ Tình Yên, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ngũ quan sinh ra đã vô cùng dịu dàng, động tác khẽ cắn môi vì thế mà nhiều hơn vài phần phong thái yếu đuối.

Nàng ta yếu đưới khác với Lạc Phi Dĩnh.

Lạc Phi Dĩnh nhìn đã biết là giả vờ, trong mắt thường xuyên toát ra vẻ tính kế và lạnh lẽo, nhưng Đỗ Tình Yên, khí chất lại ngược lại, trong yếu đuối lộ ra kiên cường.

Lạc Vân Hi nheo mắt lại, trong thời gian ngắn, sắp xếp chuỗi chuyện trong đầu một lần.

Đỗ Tình Yên dùng danh nghĩa của Đoan Mộc Ly để mời nàng, chờ nàng đến, nàng ta lại không ở đó, đến cấm cung, nếu mình tới, vừa vặn gặp được hai người ở cùng một chỗ.

"Đỗ tiểu thư, ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Không phải ngươi và Đoan Mộc Ly gọi ta tới được sao?" Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, phản ứng rất bình thản.

Quân Lan Phong nghe vậy, sắc mặt "xoạt" một cái liền lạnh lẽo, không nhiều lời, tay chống lan can, đã từ lầu hai nhảy xuống.

Đỗ Tình Yên nhìn hắn nhảy xuống, sắc mặt xẹt qua một tia đen tối.

Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ không biết khi nào đã đuổi tới, Đoan Mộc Ly nghe vậy khẳng định: "Đúng vậy, vừa rồi Yên nhi chuẩn bị gọi ngươi tới, bị ta ngăn lại rồi."

Đỗ Tình Yên "ừ" một tiếng: "Lúc chúng ta đi, ta để Bạch Chỉ đi nói với ngươi, không cần tới nữa!"

"Ta không thấy Bạch Chỉ."

"Nha đầu này, làm việc đã lâu như vậy, chưa làm gì sai, trừ phi là gặp phải chuyện gì." Đỗ Tình Yên suy nghĩ một chút nói.

Đoan Mộc Ly lập tức kêu lên: "Huyền Ca, ngươi đi tìm một chút."

"Vâng!" Chỗ tối, truyền đến tiếng Huyền Ca trả lời.

Lúc này Quân Lan Phong đã đứng trước mặt Lạc Vân Hi, lông mày nhíu chặt, chủ động mở miệng nói: "Ta ở nơi này thu dọn mấy món đồ, đại điển còn chưa bắt đầu chứ?"

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, không trách cũng không giận nói: "Trung Sơn Vương, xem ra là ta quấy rầy các ngươi, các ngươi thu dọn thôi, ta đi ra ngoài trước."

Nàng đi qua bên người Đoan Mộc Kỳ, liếc mắt ra hiệu với hắn: "Còn không đi sao?"

Trên một gương mặt Đoan Mộc Kỳ hiện đầy vẻ nghi hoặc, đôi môi mở ra, đang sững sờ nhìn tất cả, đã bị Lạc Vân Hi lôi ra khỏi điện.

Môi Đoan Mộc Ly nhẹ cong môi, nhìn bọn hắn rời khỏi, Quân Lan Phong lại mặt đầy sốt sắng mà đuổi theo, không lo nổi những thứ khác.

Lạc Vân Hi vừa ra khỏi tầng cửa viện thứ nhất, phát hiện Quân Lan Phong cũng đi theo, lập tức tăng nhanh bước chân, quăng Đoan Mộc Kỳ tại chỗ, bay vượt qua rời đi.

"Hi nhi!" Đoan Mộc Kỳ kêu một tiếng, chỉ thấy Quân Lan Phong từ bên cạnh đuổi theo, cũng biến mất như gió.

"Đây cũng gọi là chuyện công!" Hắn phun một chữ, mặt đầy nụ cười khổ.

Lạc Vân Hi ra khỏi cửa cuối cùng của cung điện, vận khinh công lên, bay thật nhanh trên mái nhà, phía sau, bóng dáng Quân Lan Phong càng ngày càng gần, nàng nhảy xuống mái hiên, đi qua góc khuất, xuyên thẳng tới Càn Thanh cung.

Lạc Vân Hi đi thẳng vào, đã không cần lo lắng Quân Lan Phong lại gần, nhiều người như vậy, hắn nhất định sẽ không tới gần.

Quả nhiên, Quân Lan Phong vừa tiến vào điện, đã mang con ngươi bất an nhìn về phía nàng, cũng chưa tới gần.

"Trung Sơn Vương!"

"Trung Sơn Vương!" Người trong điện thấy Trung Sơn Vương, cũng không khỏi cao giọng kêu, rất hưng phấn.

Bình thường rất hiếm thấy vị vương gia này, cũng chỉ có ở thể thỉnh thoảng gặp mặt trên yến hội một lần.

Quân Lan Phong tùy ý gật đầu, không hề chú ý quá nhiều, nằm ở nơi đầu sóng ngọn gió từ hôn, hắn cũng không muốn kéo Lạc Vân Hi vào, cho nên rất khó chịu.

Lạc Vân Hi ngồi ở vị trí trước đó, Đại Văn Quyên hỏi nàng đi đâu, nàng tùy tiện đáp vài câu.

Quân Lan Phong khẽ thở dài, đi ra khỏi cung điện, chắp tay đứng bên cột ở hành lang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chờ giờ lành đến, tổng quản thái giám tới Càn Thanh cung truyền lời kia lại tới, nói có thể tiến hành.

Mọi người đứng dậy, khiêm nhượng lẫn nhau, lần lượt đi ra khỏi Càn Thanh cung, tới Kim Loan điện tham gia đại điển.

Rất xa đã nhìn thấy Kim Loan điện hùng vĩ nguy nga trong hoàng cung, ngói vàng tường đỏ, chạm rồng khắc phượng, mỗi một nơi đều xây dựng được vô cùng phức tạp tinh tế, khí thế mạnh mẽ.

Đến dưới lan can bạch ngọc, mọi người chia làm hai đội, nam nhân lên cầu, hướng vè phía tiền điện, nữ quyến thì lại được cung nữ dẫn lối, thuận theo Kim Trì, đi về hướng điện bên cạnh.

Đại điện huy hoàng không cần nói, tuy là điện bên cạnh, cũng chạm rồng khắc phượng, đồ trang trí nạm vàng giáp bạc, cao to rộng rãi, chứa đựng mười mấy nữ quyến cũng không thành vấn đề chút nào.

Chỉ là, tất cả mọi người đều quỳ.

Lạc Vân Hi cùng một nhà ba người Thế Nhiệm quỳ ở phía sau, dựa vào góc khuất bên trái, cả đại điện vắng lặng không một âm thanh.