Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 159




Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi nhìn sương mù mờ mịt không trung, lẳng lặng trầm tư.

Ánh trăng sáng mông lung thẹn thùng, bao phủ lên cả mặt sông, trên mặt thuyền có vô số đèn lồng được đốt sáng lên, chập chờn dưới màn đêm tối om om, dần rơi về hướng lòng sông.

Tất cả đều tốt đẹp như vậy, thế mà, một tiếng tiếng thét thê lương đã xé rách bầu không khí hòa hài.

"Người đaau mau tới đây! Thuyền thủng mất rồi!"

Giọng nói sắc bén của nam nhân, gào cực lớn làm thân thuyền chấn động mấy lần.

Theo một tiếng gọi này, mười mấy ngự Lâm Quân phá cửa sổ xông ra, nhảy về hướng đuôi thuyền, trên lầu hai, đám người chen chúc chạy về hướng một tầng.

"Bảo vệ hoàng thượng, bảo vệ hoàng hậu!" Âm thanh hùng hồn xuyên tạp âm, truyền rõ ràng vào tai mỗi người: "Đừng hoảng sợ, thả thuyền nhỏ đi!"

Lạc Vân Hi thoải mái thả người bay về phía đuôi thuyền, không biết khi nào trên boong thuyền nứt một cái lỗ tròn, nước sông cuồn cuộn dâng lên.

Người đàn ông kia dựa vào cạnh thuyền không ngừng cố gắng nắm thùng nhết vào, nhóm người ngự Lâm Quân cũng ba chân bốn cẳng hỗ trợ, cầm các loại vật phẩm, muốn chắn lỗ hổng lại, thậm chí có người to lớn, còn dùng thân mình nằm xuống ngăn cản nước sông hung manh đang tràn lên.

"Không lấp được! Nhanh chút thả nhỏ thuyền xuống đi!" Lạc Vân Hi lạnh lùng kêu lên.

Ngự Lâm Quân nghiêng đầu nhìn một cái, thiếu nữ đứng dưới cột buồm, tóc đên bị gió đêm thổi tung lên, dưới cái trán đầy đặn, một đôi mắt bình tinh như nước mùa thu tản ra sự nghiêm khắc và quyết đoán của người bề trên mới có, trong nháy mắt bọn hắn đề hoảng hốt.

"Giữ mấy người giỏi bơi ở đây chặn trước, những người còn lại đi hộ tống hoàng thượng, hoàng hậu rời khỏi đây!" Lạc Vân Hi nhanh chóng hạ lệnh.

Cái hố này, nhìn là biế có người cố tình tạo ra, xung quanh hố nhất định sẽ sinh ra vết nứt, áp lực nước sông lớn như vậy, thuyền bị vỡ thân cũng không nổi thêm được bao lâu, trên thuyền lại có nhiều người như vậy, sẽ khiến nó chìm xuống nhanh hơn, đến thời điểm nhất định, tất cả mọi người đều có thể bị chôn thây ở đáy thuyền.

Ai biết, dưới đáy thuyền sẽ còn cái gì chứ?

Giọng Lạc Vân Hi, càng trong lúc hỗn loạn, càng vô cùng có khí thế như sấm rền, làm trong lòng tất cả Ngự Lâm Quân ở đây chấn động, lúc này đội trưởng ngự Lâm Quân ra lệnh: "Trương Hổ, ngươi lĩnh và tiểu đội mười tám ở lại! Những người khác đi cứu người với ta!"

"Vâng!" Tiếng trả lời chỉnh tề như một biểu hiển lộ rõ ràng tố chất lâm nguy không loạn của những quân sĩ.

Mắt Lạc Vân Hi lộ vẻ tán thưởng, cả người di chuển, đã nhanh chóng chạy đến khoang sau.

Thuyền nhỏ của nhà triều thần xung quanh đã sớm tản hết ra, giờ khắc này đều thấy tình trạng hoảng loạn chốn chạy trốn trong thuyền lớn.

Cận vệ ẩn núp trong bóng tối tới gần trước tiên, sáu chiếc thuyền của cận vệ, đứng đầy người trong cung của hoàng đế, đao kiếm uy nghiêm đáng sợ, đợi hoàng đế, hoàng hậu và các quý nhân trong cung lên thuyền.

Một bóng dáng cao lớn màu tím đứng ở đầu thuyền, sắc mặt Quân Lan Phong trầm trọng chỉ huy quân sĩ tiến hành công việc cứu viện đâu vào đấy.

"Bảo vệ hoàng thượng, càng nhanh càng tốt!"

Tốc độ rất nhanh, hoàng đế mặc long bào được cận vệ yểm trợ lên thuyền, Quân Lan Phong vừa dứt lời, sáu chiếc thuyền rời đi như cung tên, nhanh chóng biến mất trên mặt sông, đi vào bóng tối vô biên.

Trong nước sông vang lên âm thanh bơi lội, Lạc Vân Hi ngó xuống, liền thấy vài ngự Lâm Quân ở dưới nước đánh nhau với kẻ người khác.

Mà ở chỗ xa, thỉnh thoảng vang lên tiếng phu nhân kinh ngạc thốt lên: "Thuyền của chúng ta cũng bị ngập nước!"

"Mọi người đừng hoảng hốt!" Giọng Quân Lan Phong dùng nội lực, truyền khắp mặt sông: "Quân giặc dưới nước chưa bị quy án, các thuyền thổi tắt tất cả đèn đuốc, Lập tức trở về!"

Tiếng nói của hắn quả nhiên có thể làm lòng người yên ổn, từng ngọn đèn đuốc bị thổi tắt, tiếng mái chèo vang lên, gây nên ngàn tầng sóng cuộn, rời ra xa, trên mặt nước, chỉ còn lại vài chiếc đèn.

"Không nên hoang mang, những người khác hãy thoát hiểm bằng thuyền dự phòng!" Lần thứ hai Quân Lan Phong truyền lệnh.

Ngự Lâm Quân mở khoang thuyền sau ra, thả mười hai thuyền nhỏ dự phòng xuống, giờ khắc này trên boong thuyền đầy ắp người, Lạc Vân Hi bị chen trong đám người, vội vã đếm thử, chắc có khoảng trăm người.

Lại nhìn thuyền dự phòng, một cái thuyền con chở tám,chín người không thành vấn đề, hơn nữa ngự Lâm Quân đều biết bơi, có thể che chở thuyền rời khỏi đây theo đường thủy, dù sao ngồi trên những thuyền này cũng là quan chức trụ cột của Thiên Dạ Quốc bây giờ, không thể sai sót.

Ngự Lâm Quân bình tĩnh để triều thần và các phu nhân rời khỏi thuyền trước, những quý tộc này tuy bị sợ hãi, nhưng cũng không phải lần đầu tiên gặp phải trường hợp bạo loạn như vậy, vẫn phối hợp, Quân Lan Phong thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sắc bén chợt chuyển về hướng Cửu Sát: "Nàng ở nơi nào? Sao không ở đây?"

Không cần cố ý tìm kiếm, hắn chỉ quét mắt một vòng qua đám người, thì biết rõ nàng không ở đây.

Cửu Sát đang bề bộn sứt đầu mẻ trán, ngạc nhiên quay đầu lại: "Ai ạ?"

Quân Lan Phong nhưng không để ý tới hắn, nhạy bén thấy một bóng trắng trong khoang thuyền, nhún mũi chân, nhảy qua đám người, đuổi theo.

Lạc Vân Hi vào khoang vừa mở cửa khoang ra, rất nhanh tạo ra tiếng "đùng đùng đùng đùng", liền đi thẳng lên lầu hai, kiểm tra người trong thuyền.

Xác định không có ai, nàng mở cửa sổ của một gian phòng cuối cùng ra, leo lên bệ cửa sổ, đang muốn từ nơi này nhảy xuống dưới boong thuyền, tiếng bước chân vội vàng chạy tới, Quân Lan Phong bắt lấy vạt áo phía sau nàng, run rẩy nói: "Đừng làm bậy!"

Lạc Vân Hi nghe được tiếng nói của hắn, nhất thời trong lòng không biết có vị gì, quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn: "Từ nơi này xuống nhanh hơn một chút!"

Ánh mắt của nàng, quăng về phía dưới, nước ngập vào thân thuyền nhiều hơn so với lúc trước không ít, mép thuyền cách mặt sông chỉ có 10 cm, lúc này thuyền cũng không đợi người, nhanh chóng rời đi.

Quân Lan Phong vốn tưởng rằng nàng muốn nhảy sông, lòng buông lỏng xuống, sải bước nhanh đến bệ cửa sổ, ôm chặt eo nàng nói: "Theo ta xuống!"

Ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nữ tử, Quân Lan Phong nhảy tới trên sàn tàu, nhìn người đứng ở khoang trước càng ngày càng ít, thấp giọng nói: "Chờ bọn hắn đi xong, chúng ta mới đi."

Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, vừa rồi vẫn chưa nhìn thấy Đoan Mộc Ly và hai người Lạc Phi Dĩnh cùng Đoan Mộc Triết trong đám người,, nên nàng mới đi tìm người trong khoang thuyền cũng là để tìm hắn.

"Vân Vân, ngươi ở nơi nào?" Nghĩ cái gì thấy cái đó, âm thanh Đoan Mộc Ly lo lắng vang lên trong khoang thuyền trống trải, trong lòng Lạc Vân Hi vui mừng.

Nàng đang muốn trả lời, miệng lại bị Quân Lan Phong che lại, tới góc khuất mới dừng lại: "Đừng lên tiếng!"

"Làm gì?" Lạc Vân Hi đẩy hắn ra, có chút phát cáu, xông ra ngoài, nói: "Sư huynh!"

Sắc mặt Quân Lan Phong trầm xuống.

"Vân Vân, ta kêu ngươi mấy tiếng mà không ai trả lời, lo lắng gần chết!" Đoan Mộc Ly đã thấy nàng, hoảng sợ trong ánh mắt mới yên ổn.

"Ta không có gì, nhanh lên thuyền nhỏ thôi." Lạc Vân Hi giục hắn.

Vào lúc này ánh mắt Đoan Mộc Ly nghi ngờ bắn về phía Quân Lan Phong ở góc tối chỗ cửa, có chút kỳ lạ: "Sao Hắn lại ở chỗ này?"

Lạc Vân Hi hừ một tiếng về phía Quân Lan Phong: "Đi thuyền nhỏ, bằng không hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài!"

"Đi!" Đoan Mộc Ly cũng không rảnh nghĩ quá nhiều, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, vài bước đã nhảy đến đầu thuyền, ba cái thuyền nhỏ cuối cùng đang chở người, Đoan Mộc Ly nhẹ nhảy vọt đến trên thuyền nhỏ gần nhất, dắt Lạc Vân Hi qua.

Lạc Vân Hi quay đầu chớp mắt nhìn Quân Lan Phong, hắn đứng ở đầu thuyền, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người, không nói, cũng không có động tác lên thuyền. Nàng không khỏi có chút gấp gáp: "Còn chưa lên sao?"

Quân Lan Phong không nói lời nào.

Mí mắt Đoan Mộc Ly rạo rực, có chút dự cảm không tốt, vừa rồi, Vân Vân và Quân Lan Phong đứng ở nơi tối tăm đó làm gì? Bọn hắn từng cùng tới Đỗ gia trang, lại nghe nói Quân Lan Phong đã dạy Vân Vân lễ nghi, tính ra hai người cũng là người quen biết cũ, nhưng trong giây phút sống chết này, không cần thiết nói chuyện cho có lễ nghi chứ?

Bọn hắn ở chỗ cái thuyền nhỏ thứ nhất chuẩn bị rời đi, rời khỏi hướng lòng sông.

Lạc Vân Hi nghiêng đầu, không nhìn thuyền lớn nữa, nhưng trong lòng buồn buồn.

Gió đêm thổi tới, rét căm căm, mấy vị tiểu thư và nha hoàn ở trên thuyền ôm đầu gối run rẩy, không rảnh để ý bên này.

Đoan Mộc Ly cực kỳ áy náy mở miệng: "Vừa rồi lúc thuyền rò nước ta ở trên thuyền nhỏ, không thể chạy tới đầu tiên, sư muội, không bị sợ hãi chứ?" Nói rồi không khỏi nắm chặt tay Lạc Vân Hi.

Tay của cô gái cực kỳ nhỏ, lạnh lẽo như nước, nắm ở lòng bàn tay cảm giác thấy hơi tê tê, rất thoải mái.

Đoan Mộc Ly có chút không nỡ buông tay, nhưng Lạc Vân Hi lại nhanh chóng rút về.

"Ta đi mang chút nước nóng đến cho ngươi." Đoan Mộc Ly có chút xấu hổ, tính che giấu nói, xoay người vào khoang thuyền nhỏ.

Thế mà, hắn còn chưa tới cửa khoang, Lạc Vân Hi kinh ngạc thốt lên một tiếng, hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy trên không trung có một chiếc dây lụa trắng như tuyết, trực tiếp cài chặt Lạc Vân Hi eo, vứt lên không trung.

"Vân Vân......!" Đoan Mộc Ly hô to một tiếng, sắc mặt căng thẳng, hắn nhận ra đấy là Tuyết Cẩm.

Lạc Vân Hi vốn có thể tránh, có thể chỉ chớp mắt, nhìn thấy mặt Quân Lan Phong đầy hờ hững đang nắm một đầu Tuyết Cẩm, quỷ thần xui khiến, nàng hoàn toàn không làm bất kỳ phản kháng nào.

Tốc độ của Quân Lan Phong cực nhanh, đã kéo Lạc Vân Hi về trên thuyền lớn, kéo vào trong lòng, thân mình hơi nghiếng, ngăn trở ánh mắt Đoan Mộc Ly kiểm tra.

Đoan Mộc Ly tức giận đến đứng ở đầu thuyền dậm chân, theo bản năng đưa tay về hướng eo, mới nhớ tới Tuyết Cẩm đã đưa cho Lạc Vân Hi, thuyền nhỏ cách thuyền lớn rất xa, không thể nào dùng khinh công bay qua.

"Trở về! Trở lại ngay!" Mặt Đoan Mộc Ly lạnh lùng, lớn tiếng quát tháo thủy thủ.

"Ai dám trở lại? Nhanh lên một chút về bờ!" Giọng Quân Lan Phong xuyên qua hơi nước, rõ ràng vang lên ở mặt sông.

Ngự Lâm Quân làm thủy thủ thấp giọng nói: "Nhị hoàng tử, thứ cho thuộc hạ không thể làm theo!" Một mặt nói, một mặt nhanh chóng cheo thuyền nhỏ.

"Ngươi dám làm trái lệnh ta?" Đoan Mộc Ly tức giận nhảy lên, một tay hắn chặn lại mái chèo.

Ngự Lâm Quân ưỡn ngực thẳng lưng, thẳng thắn đáp: "Nhị hoàng tử, trên chiếc thuyền này ngồi không chỉ một mình ngươi, ta phải phụ trách an toàn vì tất cả mọi người!"

Đốt ngón tay Đoan Mộc Ly tái xanh, sắc mặt khó coi, nhưng lại không thể trách hắn nói vô lý được, trầm mặc một hồi, "đùng" một cái hất tay hắn ra.

Nghĩ đến Quân Lan Phong và Vân Vân vừa rồi rất kỳ lạ, lòng hắn chậm rãi bình tĩnh lại, chắp tay nhìn về phía xa, trong đôi mắt đào hoa đầy nghi ngờ không thôi.

Một nửa đuôi thuyền đã chìm xuống dưới nước, nơi Lạc Vân Hi đứng khá cao, dựa vào mấy bóng người cuối cùng trên thuyền che kín thân hình, lùi tới đứng ở cột thuyền. Rất nhanh liền thấy thiếu niên cuối cùng cũng lên thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ đầy ắp người, nếu muốn chen thêm một hai người cũng khó khăn, chỗ này cách bờ sông rất xa, nặng như vậy, rất có nguy cơ lật thuyền.

"Lái thuyền." Quân Lan Phong trầm giọng phân phó.

"Vương gia, ngài thì sao? Chúng ta xuống, ngài đi lên, thân thể của chúng ta chịu đựng được!" Ngự Lâm Quân vô cùng gấp gáp hỏi, chuẩn bị lên thuyền.

"Cút về, lái thuyền đi, ta tự có biện pháp!" Quân Lan Phong quát lên.

Những người này bất đắc dĩ, bị Quân Lan Phong quát vài tiếng chói tai, đành phải trở lại trên thuyền, còn không chịu lập tức rời đi.

"Chúng ta không ngồi thuyền, ở đây chờ chết sao?" Lạc Vân Hi tức giận hỏi.

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, hai ngón tay phải gấp khúc, đưa vào trong môi, một tiếng huýt sáo, chẳng mấy chốc, một con tuấn mã trắng như tuyết nhảy xuống nước, từ xa bới tới.

"Tuyết Luyện! Nó biết bơi sao?" Lạc Vân Hi vô cùng kinh ngạc.

"Ừm, chúng ta cưỡi nó rời khỏi đây." Mặt Quân Lan Phong đầy tự hào, hắn đến chỗ nào đều sẽ mang tuyết luyện theo, để chuyên gia chăm sóc, đặt ngay gần mình, dùng để đối phó bất trắc, cho nên từ lúc thuyền lớn lúc xảy ra chuyện, hắn liền lệnh ám vệ mang tuyết luyện tới cách đó không xa chờ đợi.

Tuyết luyện hí dài một tiếng, chân trước nhấc lên, vững vàng đạp trên sàn tàu, lắc đầu, dường như đang tranh công với chủ tử.

Nhóm người ngự Lâm Quân trên thuyền nhỏ hoan hô một trận, thì ra Trung Sơn Vương thật sự có biện pháp! Vương gia của bọn hắn, đúng là như thần, quá vui mừng!

Cổ tay Quân Lan Phong chuyển một cái, đã ôm Lạc Vân Hi lên ngựa, nhóm người ngự Lâm Quân và thuyền thêm mấy thiếu gia tiểu thư con thứ lại thốt lên một lầ nữa! Lạc Vân Hi ngồi trên lưng ngựa, hạ thấp mắt, rất dễ dàng nhìn thấy ngấn nước tăng lên từng chút, nàng cau mày: "Còn chưa lên sao?"

Quân Lan Phong đang muốn lên ngựa, nhưng đầu thuyền truyền đến vang lên "đông" một cái.

"Người nào?" Hắn hét to một tiếng, vài ngự Lâm Quân từ trên thuyền nhỏ bay qua.

Ở chỗ cao của đầu thuyền, một nha hoàn bộ dáng thanh tú chạy vội ra, bước chân lảo đảo, vội vã gọi: "Vương gia Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta còn chưa đi!"

Nhận thức đây là Bạch Chỉ bên cạnh Đỗ Tình Yên, Lạc Vân Hi chợt ngẩn ra.

Đỗ Tình Yên còn chưa đi sao?

"Chẳng phải ta bảo nàng ấy đi trước sao?" Mặt Quân Lan Phong nổi lên khí thế đầy mưa to gió lớn: "Nàng ấy làm sao còn ở chỗ này?"

Bạch chỉ khóc không ra tiếng: "Ta cầu nàng ấy đi, nhưng nàng ấy nói nhất định phải chờ Vương gia cùng đi, đuổi những người khác đi, mang ta trốn ở phía dưới đầu thuyền."

Mày Quân Lan Phong rậm dựng thẳng, quát lên: "Cửu Sát, còn không đỡ Yên nhi lên trên thuyền đi! Huyết Ưng đâu? cChẳng phải Huyết Ưng vẫn ở bên người nàng ấy sao?"

Bạch chỉ khó trả lời vấn đề này, Huyết Ưng vốn bị Lạc Vân Hi làm tức mà chạy, nhưng đây cũng là chuyện cảu bọn hắn, không liên quan tới tiểu thư mình.

Cửu Sát đã đỡ Đỗ Tình Yên đi ra, sắc mặt Đỗ Tình Yên trắng bệch, bị lạnh, đứng cũng đứng không vững.

"Tiểu thư! Tiểu thư vậy có thể chịu đựng được sao?" Bạch Chỉ sắp khóc.

Quân Lan Phong thấy thế, sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn tuyết luyện, có chút do dự.

Lạc Vân Hi thầm giật mình, trong lòng nhất thời rất loạn, không đợi hắn nói cái gì, nhún mũi chân, nhảy đến trên sàn tàu, thấp giọng nói: "Ngươi mang nàng ta đi đi."

Nếu như để Đỗ Tình Yên lên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ ở trên sông vốn cũng không ổn định, người chen chúc nhau, còn không biết ra loạn thế nào.

Quân Lan Phong hít sâu một hơi, có chút hổ thẹn liếc nhìn nàng, kéo dây cương tuyết luyện qua, đi về hướng Đỗ Tình Yên, nhẹ nhàng nâng đỡ sau lưng nàng ta, đặt nàng ta trên lưng ngựa.

"Biểu ca... " Đỗ Tình Yên nửa mê nửa tỉnh nắm chặt bàn tay Quân Lan Phong, sắc mặt bất an thoáng giảm bớt.

Chỗ Lạc Vân Hi đứng, nước sông đã tràn đầy tới, ướt giầy, cảm giác mát mẻ xuyên vào bàn chân.

Quân Lan Phong lại đột nhiên kéo lấy Cửu Sát, nói: "Ngươi lên ngựa, đưa nàng ấy trở về, càng nhanh càng tốt!"

"Chủ tử, ngươi thì làm sao?" Cửu Sát cao giọng hỏi, âm thanh nước sông đánh lên thân thuyền càng ngày càng vang.

"Không đi nhanh, bệnh Yên nhi càng ngày càng nặng! Nhanh chút đi!" Quân Lan Phong hầm hầm giận dữ quát.

Cửu Sát không dám cãi lần nữa, nhanh chóng lên tuyết luyện, hai chân vừa kẹp, tuyết luyện xông như bay ra ngoài, gây nên vô số sóng nhỏ, càng đi càng xa. Bạch chỉ giật mình nói: "Vương gia... "

"Lên thuyền!" Quân Lan Phong chỉ thuyền nhỏ, quát lên.

Bạch chỉ chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi, không dám nhiều dừng lại, chạy lên thuyền nhỏ.

Nhìn theo thuyền nhỏ đi xa, Lạc Vân Hi có chút giật mình, nàng cho rằng, Quân Lan Phong sẽ đưa Đỗ Tình Yên trở về... Đang miên man suy nghĩ, khí tức ấm áp truyền tới, đôi cánh tay đã ôm eo nàng, nam nhân thấp thấp giọng nói: "Nhìn nhìn sắc mặt ngươi, ngươi cho rằng ta muốn cứu nàng ấy không muốn cứu ngươi sao?"

Mặt Lạc Vân Hi đỏ lên, tuy không phải nghĩ như vậy, thế nhưng cũng không sai lắm.

"Trong lòng ta, ngươi là quan trọng nhất." Quân Lan Phong khẽ thở dài: "Còn chưa hiểu sao?"

"Đừng nói những thứ linh tinh này, thuyền sắp chìm! Chúng ta phải làm sao đây?" Lạc Vân Hi tức giận gào lại.

Quân Lan Phong cười nhẹ một tiếng: "Ngươi nói làm sao bây giờ?"

"Muốn chết!" Mặt Lạc Vân Hi lạnh xuống.

Cánh buồn buộc bằng sắt, Lạc Vân Hi không dám vùng vẫy, sợ làm thân thuyền chìm xuống nhanh hơn, Quân Lan Phong lòng tham không đáy, một tay nâng cằm của nàng lên, môi mỏng nóng hổi bao phủ lên.

"Quân —— " Nàng vừa há mồm, một đầu dài lưỡi đã trơn trượt tiến vào, mút nước bọt mang hương vị ngọt ngào giữa răng môi nàng vào, lòng Quân Lan Phong đều nhanh chóng mềm lắm, mà không dám lưu luyến, đến khi Lạc Vân Hi thở hổn hển một lúc, hắn mới buông nàng ra, ôm chặt eo nàng, tung người nhảy vọt, trực tiếp nhảy đến trước đỉnh khoang thuyền, rời đến chỗ cao hơn mặt nước một chút.

Hắn thả Lạc Vân Hi ra, một quyền vỗ đánh tới, đỉnh khoang nứt ra, hắn rút ra mấy mảnh gỗ lớn, nắm Tuyết Cẩm thắt ở một chỗ.

Ánh mắt Lạc Vân Hi sáng lên, đã hiểu ý của hắn, nhưng tưởng tượng đến khuất nhục vừa rồi, sắc mặt chuyển sang tối tăm, ném Tuyết Cẩm của mình cho hắn.

Quân Lan Phong cười, dư vị ngọt ngào ngày đêm nhớ nhung, được thỏa mãn, lại cảm thấy chưa đủ, mâu thuẫn than một tiếng, đan tấm gỗ lớn dày lại, cầm một cái mái chèo, cùng Lạc Vân Hi nhảy lên thuyền tự chế bằng những tấm gỗ dày.

"Ngồi ở giữa không nên lộn xộn." Quân Lan Phong ngồi xổm ở trước người Lạc Vân Hi, dặn dò.

Trên tấm ván gỗ, cần cân bằng, nếu không thăng bằng, sẽ lật thuyền tự chế này.

Lạc Vân Hi nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn.