Trong Long thanh cung, huân yến lượn lờ, chung quanh đều là mùi thuốc nồng đến gay mũi.
Trên long sàn, trạch đế một thân trung y màu hoàng đang nằm dựa trên giường.
“Hoàng Thượng, thuốc có thể uống được rồi…” Tấn Phi bưng bát thuốc, tự mình uy*(đút) dược.
“Khụ khụ… Thuốc này uống tiếp, còn có tác dụng gì? Xương cốt của trẫm, sợ đã không được…” Trạch đế ho khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt:”Trẫm không uống…”
Tấn Phi nhếch môi, trong nụ cười cũng mang theo vài phần biến hoá kỳ lạ:”Hoàng Thượng ngài đang nói gì vậy, nếu như ngài không uống thuốc, thân thể làm sao tốt lên được?”
Dứt lời, một thìa dược đưa đến, tư thế kia, quả thực là muốn bức bách Trạch đế uống chén dược kia.
“Trậm nói trẫm không uống! Khụ khụ…” Trạch đế phất cánh tay, ý muốn đánh rớt chén thuốc kia xuống đất, lại bị Tấn Phi né được.
Tấn Phi tiếp tục cười:”Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng cáu kỉnh, nếu như thân thể xảy ran guy hiểm gì, vậy toàn bộ Tây Trạch phải làm sao bây giờ?”
Trạch đế ngẩng đầu, nhìn Tấn Phi, đáy mắt tràn đầy phẫn hận.
Hắn làm sao không biết trong thuốc này có vấn đề.
Nhưng mà, hắn cũng không thể vạch trần được.
Hiện tại, đại thần trong triều, dường như đều đã bị Tấn Phi cùng Cung Thiên Lăng thâu tóm hết rồi.
Việc hiện tại hắn phải làm, là phải cố chừa một hơi thở, chờ đứa con trai hắn sủng ái nhất quay về…
Đúng vào lúc này, bên ngoài, đột nhiên truyền đến từng trận từng trận bước chân.
“Hoàng Thượng, Tuyệt Vương đến rồi! Đã đến ngoài điện!”
Lý công công chạy vội vào trong điện, trên mặt lão toàn là ý cười, trong giọng nói cũng lộ ra cực kỳ vui mừng.
Hắn biết Hoàng Thượng luôn thương nhớ Tuyệt Vương, thời gian này Hoàng Thượng ốm đau trên giường, mỗi khi lâm vào hôn mê, trong miệng đều nhắc đến tên của Tuyệt Vương.
Bây giờ, Tuyệt Vương thật sự đã trở về…
“Xoảng---“ Chỉ một tiếng vang thanh thuý cất lên, chén thuốc, từ trong tay Tấn Phi rơi xuống.
Trạch đế nhẹ liếc mắt nhìn nàng, cũng không rãnh bận tâm, cố gượng đứng dậy, trên khuôn mặt tiều tuỵ, lúc này đều ngập tràng vẻ vui mừng.
“Phụ hoàng, nhi thần đã trở về…” Bên ngoài, một tiếng nói trầm thấp truyền vào.
Trạch đế kinh hĩ nhìn về phía người đang đi đến gần.
Đưa lưng về phía ánh mặt trời, thân hình cao to từ từ tới gần.
Một thân y phục màu trắng, làm bừng lên vẻ tiên giáng trần nổi bật của hắn.
Trạch đế nheo mắt lại, hai tay kích động không nén nổi run run:”Tuyệt nhi… Thật là con?”
“Phụ hoàng, là nhi thần.”
Cung Dạ Tuyệt đi đến bên cạnh Trạch đế, hắn nắm tay Trạch đế:”Nhi thần về trễ, mong rằng phụ hoàng thứ tội.”
Nhẹ cúi mắt, sau khi tra xét mạch tượng của Trạch đế, quanh thân Cung Dạ Tuyệt, đều là lãnh ý.
Tấn Phi ban đầu còn ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ.
Lúc này, cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần.
Nàng ngẩng đầu, nhìn nam tử trước mắt, nguy cơ trong mắt, dần dần tan đi.
Cung Dạ Tuyệt này là hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái nhất thì như thế nào? Một phế vật, làm sao kế thừa nổi đại thống? Đến lúc đó chỉ sợ cho dù Hoàng Thượng cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, triều thần chắc chắn cũng sẽ phản đối.
Dù sao, người không thể tu luyện vũ lực, ở cái đại lục dùng võ vi tôn này, địa vị thực sự của hắn cực kỳ thấp kém!
Không sai, Tấn Phi này, chính là mẫu thân của Cung Thiên Lăng.
Mà bây giờ, tin tức Cung Dạ Tuyệt không phải phế vật, cũng chưa từng truyền vào tai nàng chút gì. Nàng chỉ nghĩ Cung Dạ Tuyệt là phế vật mà thôi, một chút cũng không để hắn ở trong lòng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, trong giọng nói mang theo vài tia châm biếm:”Thì ra là Tuyệt Vương gia a, nhiều năm không thấy, xem như cũng đã trở về. Người không biết chỉ sợ đã nghĩ ngươi qua nhiều năm như vậy không trở về, là vì tham luyến bên ngoài đó.”
Cung Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn sang chén thuốc bẻ tan tành dưới chân Tấn Phi, lại ngẩng đầu, đôi mắt như chim ưng bắn thẳng về phía Tấn Phi:”Những năm gần đây, đã làm phiền Tấn Phi nương nương chiếu cố phụ hoàng rồi.”