“Vương gia, cầu ngài cho chúc hạ một cơ hội, thuộc hạ chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ loại trừ được phế vật kia!” Thị vệ áo xanh mở miệng cầu xin.
Cung Thiên Lăng tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn bạch ngọc trong tay, đôi mắt híp lại. Thật lâu sau, hắn nói:”Nếu như không diệt được hắn, bổn vương muốn ngươi mang đầu tới gặp!”
“Dạ!”
….
Lại nói về phía Tuyệt Vương phủ, giờ phút này, chung quanh đều bao phủ ở bên trong sự yên tĩnh.
Tất cả bọn hạ nhân đều an phận làm chuyện của mình, cả đám lính qua lính quýnh, đều bị sự khẩn trương không biết đã biến thành bộ dạng gì nữa.
Lúc trước, bọn họ thật sự đã bị doạ rồi…
Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt đi đến chủ viện, lại ngạc nhiên phát hiện chủ viện này sớm đã bị người khác chiếm lĩnh.
Trong phòng, nhìn cách bày trí nơi này, bước chân Cung Dạ Tuyệt dừng lại:”Đây là có chuyện gì?”
Hàn ý trong tiếng nói kia, làm cho nha hoàn đứng phía sau hơi dừng lại, nàng ta hoảng sợ đi lên:”Hồi… Hồi bẩm Vương gia… Trước kia Chu quản gia ở nơi này.”
Đôi đồng tử Cung Dạ Tuyệt co rúm lại, hàn ý quanh thân lại càng dày.
Nha hoàn kia lúc trước cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh Cung Dạ Tuyệt trong nháy mắt giết chết Chu quản gia, lúc này đã sợ tới mức khóc thành tiếng:”Vương gia… Nô tì… Nô tì kêu người tới thu dọn đồ đạc của Chu quản gia đi, ngài… Ngài yên tâm, một lát sẽ xong.”
“Không cần.” Cung Dạ Tuyệt hừ nhẹ.
Ngược lại, quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, đáy mắt khôi phục vẻ nhu hoà:”Chúng ta ở viện bên cạnh đi, nơi đó mặc dù không phồn hoa bằng nơi này, nhưng lại thanh tịnh thoải mái.”
“Được.” Sở Khuynh Nguyệt đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nàng thích nhất, đó là thanh tịnh.
“Vương gia, viện này lập tức sẽ thu dọn xong… Sẽ không để lại một chút dấu vết của Chu quản gia.” Nha hoàn phía sau cho là Cung Dạ Tuyệt tức giận, vội vàng nói.
Cung Dạ Tuyệt mặt không đổi sắc, môi mỏng khẽ mở:”Trong không khí có mùi trư thối…”
Nói xong, hắn kéo tay Sở Khuynh Nguyệt:”Chúng ta đi---“
Sở Khuynh Nguyệt nghe câu này của Cung Da Tuyệt, chỉ cảm buồn cười.
Qủa nhiên, Cung Dạ Tuyệt vẫn phúc hắc độc miệng như vậy.
Không tiếp tục lưu lại, nàng đi theo Cung Dạ Tuyệt đi ra ngoài.
Lúc đi ra bên ngoài, giọng nói Cung Dạ Tuyệt lại lần nữa vang lên:”Sân này… Thiêu rụi cho bổn vương, bổn vương không muốn bên cạnh bám mùi trư thối.”
Nha hoàn kia bị vây bên trong sự kinh ngạc to lớn.
Nàng nhìn quanh bốn phía, trong mắt hiện lên vô tận nghi hoặc.
Trư thối? Làm sao có thể? Trong vương phủ, rõ ràng không có nuôi trư a…
Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt rời đi, đi đến một tiểu viện ở phía nam.
Viện này cũng không lớn, nhưng phong cảnh bên trong lại rất tốt.
“Như thế nào? Thích không?” Quay đầu, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt hỏi.
“Cũng không tệ.” Nhìn quanh bốn phía, rốt cục Sở Khuynh Nguyệt phải công nhận đề nghị này.
Thật đúng là không tê, núi có núi, nước có nước, thứ gì nên có, cũng đều đầy đủ.
“Về sau, chúng ta sẽ ở nơi này.” Ngữ khí của Cung Dạ Tuyệt, đột nhiên thay đổi vài phần, Sở Khuynh Nguyệt nghe đến nhíu mày.
Theo như trong giọng nói của hắn, Sở Khuynh Nguyệt giống như nghe được vài phần tiếc nuối.
Ngay sau đó, Cung Dạ Tuyệt tiếp tục mở miệng:”Trước kia mẫu phi đến phủ đều thích đến nơi này nhất.”
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cung Dạ Tuyệt tựa như không có huyết sắc, lòng của nàng, đột nhiên khẽ run lên.
Nàng nhẹ thở dài một hơi, lên tiếng:”Cung Dạ Tuyệt, về sau ngươi còn có ta---“
Thân mình Cung Dạ Tuyệt run lên, có thể là không nghĩ tới Sở Khuynh Nguyệt sẽ nói như vậy.
Khoé môi hắn nâng lên, quay đầu:”Nương tử, nàng đây là đang thổ lộ với ta?”