“Tuyệt Vương phủ? Ngươi mới vừa rồi chẳng phải còn nói là Tuyệt Vương đã chết ở bên ngoài sao? Vậy cần gì phải kiêng kị?”
Sở Khuynh Nguyệt vừa cười vừa tiến lên.
Rõ ràng là nàng đan cười, nhưng mà, quanh thân lại tản ra hàn ý vô tận.
Thị vệ kia kinh hách lui về phía sau. Cùng lúc đó, tên thị vệ vừa bị đáng từ trong đau nhức bò dậy, chạy vào bên trong.
Nhìn hắn nghiêng ngả chao đảo chạy đi, Sở Khuynh Nguyệt cũng không ngăn cản, nàng tuỳ ý dựa vào một bên cột, tựa như chờ đợi gì đó.
Không đến một lát, bên trong, một giọng nói uy nghiêm truyền ra:”Ai vậy, lại dám đến quý phủ của ta giương oai?”
Từ bên trong đi ra, là một trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Hắn hơi mập mạp, một thân cẩm bào màu xanh chất liệu tốt nhất, cặp mắt hẹp dài thật nhỏ, thường thường lộ ra tinh quang.
Sở Khuynh Nguyệt cũng không nhẹ hắn, trả lời:”A? Quý phủ của ngươi? Không lẽ vị này chính là Tuyệt Vương đã chết ở bên ngoài sao?”
Bên trong xe ngựa, Cung Da Tuyệt nghe tiếng nói của nữ tử bên ngoài, khoé môi kéo lên.
Chết ở bên ngài?
Nàng quả nhiên dám nói…
Nếu không phải là vì dặn đi dặn lại khi chưa có sự cho phép của nàng thì không được đi ra ngoài, lúc này Cung Dạ Tuyệt chắc chắn sẽ không nhịn được vọt ra khỏi xe ngựa mất.
Khoé môi mỏng manh hơi nâng lên, trên khuôn mặt tuấn dật, tràn đầy trêu chọc. Hắn thật muốn nhìn thử, tiểu phu nhân của hắn, tiểu vương phi của hắn, đến cùng là muốn diễn trò gì.
Nam tử trung niên kia nghe được lời nói của Sở Khuynh Nguyệt, sắc mặt nhất thời đen lại. Hắn nhìn cũng đã hiểu rồi, nữ tử trước mắt này chính là đến đây gây sự.
Chu Hối Tiêu đi lên phía trước một bước, ẩn ẩn, quanh thân có ánh sáng màu lục thoáng hiện.
Vũ Giai tứ cấp…
Sở Khuynh Nguyệt líu lưỡi, khó trách hắn lại kiêu ngạo như vậy! Thì ra là ỷ vào bản thân có vài phần thực lực!
“Tuyệt Vương đi rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do ta xử lý, cô nương có việc gì không? Nếu như không có chuyện gì, thì liền rời đi cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí.”
“Thì ra ngươi cũng quan tâm đến chủ tử của mình a…” Sở Khuynh Nguyệt châm chọc:”Nhìn khí thế kiêu ngạo này của ngươi, ta thực sự nghĩ ngươi mới chính là chủ tử của phủ này a.”
Lời này, nói cũng không tệ, từ lúc Cung Dạ Tuyệt đi khỏi đây. Chu Hối Tiêu dựa vào thân phận quản gia, hơn nữa bản thân còn là cao thủ Vũ Giai tứ cấp, liền dùng tay mặt tay trái khống chế toàn bộ Tuyệt Vương phủ này.
Có thể xem như ở bên trong Tuyệt Vương phủ, hắn chính là chủ tử. Lúc này bị đánh trúng tâm sự, sắc mặt Chu Hối Tiêu lạnh lùng:”Ngươi là ai, dám đến chỗ của ta giương oai!”
“Xem ra trí nhớ của quản gia không tốt lắm, cũng nên cáo lão về quê rồi, chẳng lẽ không biết là, hôm nay Tuyệt Vương sẽ về sao?” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ nâng mặt, hỏi.
“Không có khả năng.” Chu Hối Tiêu phủ quyết:”Tuyệt Vương sớm đã chết tha hương xứ người!”
Không nói đến chuyện Tuyệt Vương nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về, cho dù là hắn muốn trở về, đại hoàng tử cũn sẽ không để cho hắn trở về được!
Sở Khuynh Nguyệt nở nụ cười, đột nhiên, nàng quay đầu đi, nói vọng vào trong xe ngựa:”Cung Dạ Tuyệt, nghe được không? Tên này rủa ngươi chết rồi…”
Chu Hối Tiêu không hiểu nhìn nữ tử trước mắt, hắn luôn cảm giác nàng âm dương quái khí*(bát nháo hay gì á). Sau khi nghe hết lời nói của nàng, nhìn theo xe ngựa, từ bên trong, một dáng người màu trắng chậm rãi đi xuống.
Tầm mắt liếc qua bóng dáng cao to, một gương mặt gần như trong suốt. Thân mình của Chu Hối Tiêu, mãnh liệt run lên.
“Vương… Vương gia? Là ngươi?” Tiếng nói của Chu Hối Tiêu hơi hơi cao lên, trong giọng nói mang theo vài phần không dám tin.
Tiếng nói lạnh như băng vang lên:”Chu Hối Tiêu, xem ra nhiều năm nay, ngươi quả thật đúng là không nghĩ đến ta!”
Lời này, Chu Hối Tiêu nghe được liền run run một trận.
Sở Khuynh Nguyệt đứng bên cạnh, khoé môi run rẩy.
Chu Hối Tiêu?
Trư biết cười!
Có thể nghĩ cho hắn cái tên tốt như vậy, phụ mẫu của hắn cũng thật sự rất tài tình!