“Thái tử điện hạ dù khẩn cấp thế nào, cũng không thể ở bên trong Ngự hoa viên như vậy a…” Sở Khuynh Nguyệt nói tiếp:”Ngươi xem, hiện tại mọi người đều nhìn thấy, thật rất mất mặt a…”
Giọng nói gằn từng tiếng kia, giống như kình lôi oanh liệt, nện ở trên người Da Luật Đình.
Da Luật Đình chỉ cảm thấy khí huyết đang dâng lên, hắn cuối cùng cũng biết mình đã bị sắp đặt!
Xoay người về phía sau, hắn nhìn nữ tử đang ôm lấy mình, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tô Mặc Vũ.
Tô Mặc Vũ nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt, khoé môi hơi giương lên, trên mặt nhướm vài tia đỏ ửng, tựa hồ còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Da Luật Đình.
Giờ khắc này, Da Luật Đình tức giận, từ trước đến này đều chưa có tức giận như lúc này.
Có thể là đã nhận ra sự tức giận của Da Luật Đình, Tô Mặc Vũ chậm rãi mở mắt, chống lại ánh mắt lạnh như băng của Da Luật Đình.
“Đình ca ca… Huynh…”
“Cút…” Cánh môi mỏng của Da Luật Đình khẽ mở, phun ra một chữ này.
Tô Mặc Vũ kinh ngạc, hình như có chút không hiểu vì sao Da Luật Đình đột nhiên lại thay đổi:”Đình ca ca, huynh vừa rồi không phải đã nói là nguyện ý cưới ta sao? Chuyện gì vậy? Có phải ta đã làm sai chuyện gì rồi?”
Tô Mặc Vũ vừa nói, vừa vươn tay ôm Da Luật Đình càng chặt hơn.
Tầm mắt của nàng đảo qua phía môi người, trên mặt dấy lên một trận nóng bừng. Nhưng nghĩ tới những lời vừa rồi của Da Luật Đình, lại lần nữa nở nụ cười.
Mặt gắt gao dán vào ngực Da Luật Đình, Tô Mặc Vũ cười:”Đình ca ca, huynh vừa rồi còn nói là luôn luôn muốn cưới được ta, ta còn tưởng rằng huynh là đang nói gạt ta…”
Da Luật Đình rốt cuộc ức chế khôn được cảm giác phẫn hận, lửa giận ngập trời dâng lên, quanh thân của hắn, tản ra ánh sán màu lục.
Đột nhiên hắn giơ tay lên, một chưởng, hung hăng đánh may Tô Mặc Vũ.
Một chưởng này, hắn cơ hồ đã dùng hết toàn bộ sức lực. Thân tể Tô Mặc Vũ, giống như diều đứt dây, hướng cách đó không xa bay đi.
“Phanh!” Một tiếng nổ, thân thể Tô Mặc Vũ, thẳng tắp văng lên hòn núi giả.
Nàng ngã lăn xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, môi đỏ mọng khẽ nhếch, hình như đang muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không được, trực tiếp mất mạng.
Thình lình xảy ra biến cố, khiến cho những người ở đây đều cả kinh.
Sắc mặt của Lạc Đế, khó coi đến cực điểm. Thái tử Phong Lạc đánh chết công chúa Thiên khải, nếu như chuyện này truyền đến Thiên Khải, chỉ sợ sẽ khiến cho hai quốc gia phân tranh a!
Da Luật Đình mặc kệ bọn họ, liền vung tay lên, thoáng chốc, y phục tán loạn trên đất đều bay lên trên người.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên người Sở Khuynh Nguyệt, hắn hơi dừng bước chân, cơ hồ là từ trong kẽ răng, Da Luật Đình thốt ra mất từ:”Ngươi vừa lòng?”
Sở Khuynh Nguyệt nhún nhún vai, có chút tiếc hận trả lời:”Ta làm sao có thể vừa lòng chứ? Người nên vừa lòng có lẽ là thái tử đi… Bất quá, thái tử điện hạ thật đúng là nhẫn tâm, dù sao, nữ nhân kia cũng từng cùng ngươi má ấp vai kề.”
Da Luật Đình híp mắt, trong mắt đều là sự hung ác nham hiểm. Hắn nhìn chằm chằm Sở Khuynh Nguyệt, tựa hồ muốn đem nàng xé thành từng mảnh:”Qủa nhiên là mưu kế rất khá!”
Đến bây giờ hắn còn không biết là Sở Khuynh Nguyệt lúc nãy ở trong của hắn động tay động chân, vậy hắn liền quả thật là đứa ngốc mà!
“Đúng vậy, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông thôi!”
“Sở Khuynh Nguyệt, lần này cứ xem là ta thua ở trên tay ngươi, thế nhưng không có nghĩa là ngày sau ta vẫn bại dưới tay ngươi.” Khoé môi Da Luật Đình gợi lên một độ cong quỷ dị:”Bản thái tử muốn cái gì, nhất định sẽ đạt được, nếu như không chiếm được, vậy chỉ có thể… Huỷ diệt.”
Dứt lời, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra bên ngoài.
Tại chỗ, Sở Khuynh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Huỷ diệt? Vậy còn xem hắn có bản lĩnh huỷ diệt nàng trước đi rồi hẵng nói!