Nghe được ý muốn của Cung Dạ Tuyệt, Lạc Đế cũng đáp ứng.
Nhưng đó cũng nằm trong dự liệu của Cung Dạ Tuyệt, trước khi đi, cũng được triệu vào cung lần cuối.
…..
Hôm nay, Sở Khuynh Nguyệt mặc xiêm y màu hồng.
Y phục này là do nàng tự mình thiết kế, sáng nay do Như Ý Phường mang tới.
Trên mặt trang điểm tinh xảo, mạng che mặc cùng màu. Sở Khuynh Nguyệt được Cung Dạ Tuyệt phái người đánh xe ngựa đến đón đi.
Xe ngựa thông suốt một đường, rất nhanh, liền đến Hoàng cung.
Hoàng cung hôm nay cử hành cuộc yến hội này, là vì muốn đưa tiễn Cung Dạ Tuyệt, cũng nhân cơ hội này, những người có chút cân lượng trong triều cũng góp mặt.
Bỡi vì có hôn ước, nên Cung Dạ Tuyệt cùng Sở Khuynh Nguyệt được xếp ngồi cùng nhau. Ngồi đối diện, là thái tử Da Luật Đình cùng công chúa Thiên Khải – Tô Mặc Vũ.
Lạc Đế nhìn những người phía dưới, trong mắt loé ra vài tia sáng mang ý tứ hàm xúc.
Thái tử Da Luật Đình, nhìn Sở Khuynh Nguyệt thật lâu, giống như muốn nhìn nàng cho đến tận xương tuỷ. Mà Tô Mặc Vũ, lại là phẫn hận nhìn hai người đối diện.
Tóm lại, ánh mắt của mỗi người bọn họ đều không giống nhau.
“Lạc Đế, phải cảm tạ người những năm gần đây đã chiếu cố, ta kính người một ly.” Cung Dạ Tuyệt, dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Hôm nay Cung Dạ Tuyệt không mang mặt nạ, trên gương mặt bỡi vì hàng năm đeo mặt nạ không tiếp xúc với ánh nắng nên có vẻ hơi nhợt nhạt. Nhướm vài phần trắng bệnh, cũng vì cái dạng này, làm cho người ta cảm thấy hắn có chút suy nhược.
Một thân bạch y, đầu đầy tóc đen tuỳ ý bay theo gió, rõ ràng là nam tử suy yếu, giờ phút này nhìn qua lại đẹp như trích tiên.
Dù là Lạc Đế, cũng không khỏi tán thưởng vẻ tuấn mỹ của Cung Dạ Tuyệt, nhưng chỉ đáng tiến, hắn lại là một phế vật không thể tu luyện.
Bộ dạng đẹp mắt thì như thế nào? Không thể tu luyện, cũng chỉ là một bao cỏ.
Âm thầm trong mắt loé ra, cuối cùng, Lạc Đế cười ra tiếng:”Làm gì có, chiếu cố hoàng tử Tây Trạch, là điều dĩ nhiên.”
Nghe hắn nói như vậy, khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhẹ nhếch, Lạc Đế này, thật đúng là dõng dạc.
Những năm gần đây Cung Dạ Tuyệt sống ở Phong Lạc, nàng vẫn có thể hiểu được vài phần. Nếu như Lạc Đế thật sự muốn chiếu có hắn, sẽ không làm cho thanh danh của hắn ở bên ngoài khó nghe đến vậy, lúc trước cũng sẽ càng không đẩy hắn tứ hôn cho một xấu nữ lại phế vật là nàng.
“Bổn vương kính Lạc Đế thêm một ly, cảm tạ Hoàng Thượng đã tứ hôn.” Lại rót đầy một ly rượu, Cung Dạ Tuyệt lúc nhắc tới Sở Khuynh Nguyệt, trên mặt của hắn thậm chí còn nâng lên mấy phần ý cười.
Lạc Đế cười gượng hai tiếng:”Sở đại tiểu thư vốn là một nhân tài hiếm có, kính xin Tuyệt Vương sau này đối xử tử tế với nàng.”
“Đó là tất nhiên.” Nói xong, Cung Dạ Tuyệt đưa tay qua, trực tiếp ôm thắt lưng của Sở Khuynh Nguyệt:”Nương tử, ngươi cũng kính Lạc Đế một ly đi, hắn chính là nguyệt lão của chúng ta, không có hắn, làm sao chúng ta có thể có được đoạn nhân duyên tốt đẹp này?”
Cung Dạ Tuyệt ôm ấp nàng, vẻ mặt ái muội.
Sở Khuynh Nguyệt đen mặt, nàng vụng trộm vận dụng nội lực, ý đồ muốn tránh trư trảo*(tay heo, móng heo) của hắn, nhưng lại bị hắn dễ dàng hoá giải.
Không tiếp tục giãy dụa nữa, làm theo ý của hắn, kính rượu Lạc Đế.
Đối diện, Da Luật Đình nhìn Sở Khuynh Nguyệt, đáy mắt đều âm trầm. Lẫn trong ánh mắt, còn có vài phần ham muốn chiếm hữu.
Hắn gắt gao nắm ly rượu, đầu ngón tay trở nên trắng, thậm chí còn muốn đem ly rượu bóp nát.
“Nha!” Ngay khi Sở Khuynh Nguyệt đứng lên, Tô Mặc Vũ ngồi đối diện bỗng kinh hô ra tiếng, nàng chỉ vào y phục trên người Sở Khuynh Nguyệt, bỗng nhiên nở nụ cười:”Y phục trên người Sở tiểu thư hình như là phỏng theo Như Ý Phường đi? Chỉ có y phục ở chỗ Như Ý Phường mới có thể thu thắt lưng như vậy, mà ta cũng chưa từng nhìn thấy qua bộ y phục này của ngươi ở Như Ý Phường.”