Bên ngoài, náo nhiệt sôi nổi.
Sở gia cùng An gia, lại bị bao phủ ở bên trong bầu không khí quỷ dị.
An Tuyết Cẩm ngày đó chết thảm trên đường cái, An tể tướng liền đến Sở gia hỏi tội. Lại được người Sở gia báo là Sở Khuynh Nguyệt đã sớm rời khỏi Sở phủ, thậm chí còn trở thành kẻ địch của Sở gia.
An Tuyết Cầm từ trước đến nay đều là nữ nhi được An tể tướng sủng ái nhất. Bây giờ bị giết ở trên đường, đây không thể nghi ngờ chính là đánh thẳng vào mặt hắn.
Mà Sở Dịch, hắn cũng tuyệt đối không buông tha cho tai hoạ ngầm ở bên cạnh mình. Một Vũ Giai thiên tài như vậy, nếu không thể sử dụng cho bản thân, như vậy, cũng chỉ có thể giết!
Như thế, An tể tướng cùng Sở tướng quân luôn luôn đối lập, lúc này vì muốn đạt thành tâm nguyện liền bắt tay nhau đứng cùng chuyến tuyến---
Liều mạng truy bắt Sở Khuynh Nguyệt.
Gió mây bên ngoài không ngừng di động, người khởi xướng việc này lại thoải mái ở hậu viện tính tiền.
Ám Ảnh từ bên ngoài đi vào:”Phu nhân, thư đã đưa đến---“
Ám Ảnh từ sau khi bị phát hiện, hắn cũng không tiếp tục núp ở phía sau nàng nữa, ngược lại trở thành chân chạy vặt cho Sở Khuynh Nguyệt cùng Như Ý Phường.
Sở Khuynh Nguyệt ngước mắt, mày khẽ nhíu, nhìn về phía Ám Ảnh:”Ngươi gọi ta là cái gì?”
“Phu nhân…” Ám Ảnh chớp mắt, như đương nhiên nói.
Hẳn là không sai đi, trong Ám Dạ Các có người nhắc tới Sở Khuynh Nguyệt, đều gọi nàng là phu nhân. Hơn nữa môn chủ hình như cũng thích mọi người kêu như vậy mà.
Sở Khuynh Nguyệt hơi nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên vài tia nguy hiểm.
Phút chốc, môi nàng nâng nhẹ lên:”Ám Ảnh này, ngươi hiện tại là Vũ Giai ngũ cấp?”
“Đúng vậy, phu nhân!” Nghe giọng điệu nâng cao kia, Ám Ảnh cảm giác được dự cảm không rõ. Qủa nhiên, liền nghe Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục mở miệng:”Ở hậu viện này rảnh rỗi lâu quá rồi, xương cốt đều sắp rã ra, chúng ta đến luyện võ---“
Ám Ảnh kêu khổ không ngừng.
Bây giờ ai dám động vào một sợi lông của nàng?
Không nói đến chuyện nàng chính là môn chủ phu nhân tương lai. Hiện tại trong bụng nàng là đang mang đứa nhỏ của chủ tử, vạn nhất xảy ran guy hiểm, Ám Ảnh hắn dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền bù!
“Phu nhân, ngài tha cho thuộc hạ đi, thuộc hạ tự biết thực lực không tốt, so ra kém hơn ngài…”
“Chậc chậc, Ám Ảnh lại khiêm tốn… Ngươi chính là thủ hạ có thực lực nhất của Cung Dạ Tuyệt, nào, đến cùng ta luyện tập.”
“Thuộc hạ…” Ám Ảnh còn muốn nói tiếp, liền nghe được tiếng gió bên tai.
Cũng may hắn phản ứng mau, mới tránh thoát được công kích của Sở Khuynh Nguyệt.
Mồ hôi lạnh trên lưng chảy ra, Ám Ảnh không hiểu rốt cuộc bản thân đã đắc tội gì đến Sở Khuynh Nguyệt, lại làm cho nàng tức giận như vậy.
Lại một trận công kích ập đến, Ám Ảnh lại tránh---
“Phu nhân, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ về sau không dám nữa…”(…)
“Không dám? Không dám cái gì?” Sở Khuynh Nguyệt có chút buồn cười hỏi.
“Phu nhân, thuộc hạ thật sự không dám.”(…) Tuy rằng không biết bản thân đến cùng đã làm sai cái gì mới chọc cho Sở Khuynh Nguyệt như thế, Ám Ảnh vẫn kiên trì xin tha.
Sở Khuynh Nguyệt giận, thật giận.
Phu nhân?
Mẹ nó, phu nhân!
“Không được tiếp tục gọi ta như vậy!”
“Dạ phu nhân!”
“Phanh!!” Sở Khuynh Nguyệt giơ tay lên, lại một luồng thanh quang*(ánh sáng xanh) hiện lên.
Ám Ảnh cũng không dám dừng lại, bóng dáng màu đen chợt loé, nhanh chóng trốn lên trên cây.
Dáng vẻ chật vật kia, làm cho Cẩm Nhi ở một bên nhìn đến cười ha ha.
Tại chỗ, Sở Khuynh Nguyệt đen mặt. Nàng nhìn rõ rồi, Ám Ảnh này thực lực chẳng những không tốt, mà ngay cả chỉ số thông minh, hình như cũng rất làm cho người ta tức chết.
“Ngươi cười cái gì?” Nhìn Cẩm Nhi cười không dứt, Sở Khuynh Nguyệt liếc nhìn nàng.
“Tiểu thư, Ám Ảnh rất đáng yêu.”
“Phải không? Ngươi thích, vậy không bằng tác hợp cho hai người?”
“A?” Cẩm Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, lập tức giậm chân một cái:”Tiểu thư ngươi đang nói cái gì vậy!”
Mày Sở Khuynh Nguyệt hơi nhướng lên.
Còn không nói, lạc thú ở nơi hậu viện này, thật đúng là không ít.
Chỉ là…
Sở Khuynh Nguyệt âm thầm cắn răng.
Phu nhân?
Cung Dạ Tuyệt, ta sẽ không tha cho ngươi!